Quốc Vương (Bản Dịch)

Chương 180 - Chương 180 - Cực Khổ

Chương 180 - Cực Khổ
Chương 180 - Cực Khổ

Người dịch: Whistle

Ở tỉnh Đông Nam này sẽ không tồn tại mấy tay mơ như thế này. Cho dù có quý tộc dám đối nghịch với Tổng đốc thì cũng phải đối nghịch trong phạm vi quy định.

Nếu là xúc phạm quy tắc, còn khiêu khích uy nghiêm của Tổng đốc, vậy thì sẽ được cảm nhận uy lực thiết quyên của vương quốc.

Cảnh tượng tương tự còn phát sinh trong rất nhiều lãnh địa. Mặc dù không khoa trương như Kỵ sĩ Adrian, nhưng về mặt tổng thể thì vẫn là bị kim tệ mua chuộc.

Có lẽ mọi người không ngang ngược như Kỵ sĩ Adrian, trực tiếp cho các bạn hàng xóm một giáo huấn khắc sâu, nhưng lại không có bao nhiêu người sợ nhà mình bị trộm giống như Hudson vậy.

Nguyên nhân vô cùng đơn giản, đám Kỵ sĩ nhận được thư mời đều là một đám quỷ nghèo. Tài phú quan trọng nhất trong lãnh địa chính là nông nô, bây giờ thì không có người nào dám đụng vào những vật này.

Đất đai thì chỉ ở yên ở đó, không thể dời đi được. Gia súc, nông cụ và các loại vật dụng khác thì có thể dời đi, gửi trong nhà của những ông bạn hàng xóm giao hảo trước.

Trừ phi là bị tà giáo tập kích, nếu không sẽ chẳng có quý tộc nào xem trọng mấy cái lãnh địa nghèo kiết xác này.

Nếu như thật sự gặp được tà giáo tập kích thì càng phải chạy nhanh một chút. Bởi vì có bọn hắn ở đó hay không đều chẳng ảnh hưởng gì đến kết quá.

Không ở nhà thì còn có thể tránh thoát trách nhiệm bảo vệ lãnh thổ. Sau đó còn có thể tìm chủ thuê hỗ trợ trấn áp, dù sao giới quý tộc là xã hội của nhân tình.

Trên danh nghĩa là Hudson đang thuê hộ vệ, nhưng theo một ý nghĩa nào đó thì cũng có thể hiểu là đang lấy lòng.

Vừa đi vừa về chỉ mất thời gian nửa tháng liền có thể kiếm lại tiền mua nông cụ và vật dụng sinh hoạt, loại công việc tốt như vậy thật sự là không nhiều.

Không có giao tình nhất định thì căn bản không tới lượt.

......

Ánh nắng tươi sáng rọi xuống sơn mạch Salam, chỉ nghe thấy những tiếng “Sưu, sưu, sưu......” vang lên, những con ngỗng bay trên trời liền bị bắn hạ.

Nếu như cẩn thận quan sát sẽ phát hiện ra những mũi tên này đều đến từ khoảng cách ba trăm thước bên ngoài, rõ ràng là chỉ có 5 mũi tên bay ra, nhưng lại có 13 con nhạn rơi xuống đất, chuyện làm cho người ta kinh ngạc nhất chính là những mũi tên này đều bắn xuyên qua đầu của mấy con nhạn.

Không có người biết là tại sao cảnh tượng không hợp thói thường này lại có thể xảy ra, nhưng sự thật lại bày ra ở trước mắt.

“Tiễn thuật của Nam tước Hudson thật là kinh người! Phóng tầm mắt khắp toàn bộ vương quốc Alpha, sợ là cũng không tìm được người có thể sánh vai với các hạ.”

“Thậm chí là toàn bộ loài người cũng không có mấy người có thể đạt đến trình độ như các hạ, có lẽ chỉ có những Thần tiễn thủ trong tộc Tinh Linh là có thể phân cao thấp với các hạ.”

Nam tước Kettler không phải đang khen xã giao, mà cảnh tượng trước mặt này thật sự làm cho y cảm thấy choáng váng.

Ngoài nghề xem náo nhiệt, trong nghề xem môn đạo.

Một người lăn lê bò trườn trên chiến trường Bắc Cương như y cũng không phải là chưa từng nhìn thấy Thần tiễn thủ, nhưng Kettler thật sự chưa từng được nghe tiễn thuật nào kinh khủng giống như của Hudson.

Phải biết là từ đầu đến cuối Hudson đều không hề chuẩn bị bất kỳ thứ gì, hoàn toàn chỉ là tiện tay bắn ra.

Tỉ lệ chính xác không chỉ nghịch thiên, chuyện càng không thể tưởng tượng hơn chính là năm mũi tên liên phát, không hề dừng lại một chút nào, giống như là không cần nhắm vậy.

Những người như vậy mà xuất hiện trên chiến trường thì thật sự là một tên đồ tể.

Nhất là tầm bắn của Hudson, Kettler rõ ràng cảm nhận được hơn ba trăm mét còn chưa phải cực hạn. Mũi tên chỉ bay được tới đó là vì con mồi đang ở khoảng cách đó.

Lực khống chế tinh chuẩn như vậy căn bản liền không nên xuất hiện trên người của một nhân loại. Ngay cả tộc Tinh Linh am hiểu xạ kích cũng rất ít có người có thể làm được đến bước này.

Động não một chút đều biết, trình độ bình thường của cung tiễn thủ đều tỉ lệ thuận với thực lực bản thân, đội cung tiễn thủ trong quân đội thường do binh sĩ cường tráng nhất tạo thành.

Lúc còn ở phương bắc thì Nam tước Kettler đã từng nhìn thấy cây Tinh Linh cường cung trong tay Hudson rồi, không có thực lực Đại kỵ sĩ thì căn bản sẽ không thể kéo căng được nó. Muốn thu phóng một cách tự nhiên như Hudson thì lại càng đòi hỏi phải có lực lượng mạnh hơn.

Mặc dù Hudson cũng chưa từng kéo căng, nhưng Nam tước Kettler không cho rằng hắn không thể kéo căng. Chỉ riêng sự bình tĩnh thong dong trong quá trình bắn tên của Hudson thôi cũng đã nâng cao địa vị của hắn ở trong Nam tước Kettler rồi.

Giải thích là chuyện không thể nào, ý định của hắn vốn là tới thể hiện. Cho nên càng dọa người thì càng tốt, về phần có thể hù dọa được hay không thì lại không phải là chuyện mà hắn nên quan tâm.

“Nam tước Kettler quá khen. Trên đại lục Aslante tàng long ngọa hổ, Tiễn thánh trong truyền thuyết có thể bắn rơi cự long chỉ với một mũi tên. Chút kỹ năng này của ta không đáng là gì, cũng chỉ có thể xưng hùng ở cái địa phương nhỏ như tỉnh Đông Nam này thôi.”

Hudson không chút khách khí nói, hắn không hề cảm thấy bật hack là xấu hổ, giống như là đây vốn là thực lực của hắn vậy.

Lấy nhân vật trong truyền thuyết ra so sánh, nhưng hết lần này tới lần khác Nam tước Kettler lại không cảm thấy không hài hòa. Từ thực lực mà Hudson thể hiện ra để xem thì cũng chưa hẳn không phải là một đoạn truyền thuyết mới.

Chứng kiến truyền thuyết được sinh ra vốn nên là một việc vui, nhưng là một vị hàng xóm tốt, Nam tước Kettler không thể nào cao hứng nổi.

Từ xưa đến nay, những người có dính líu tới những nhân vật trong truyền thuyết đều sẽ biến thành vật làm nền.

Cho dù là Nam tước Kettler rất tự tin vào năng lực của bản thân, nhưng vào giờ khắc này y lại cảm thấy niềm tin của mình bị lung lay. Trong quận Wright nho nhoi này không chứa được hai con giao long.

Vị Nam tước Sith kia vốn đã gây ra cho y vô vàn áp lực rồi, bây giờ gã hàng xóm vốn nên yên tâm khai hoang trồng trọt cũng lộ ra răng nanh.

Bình Luận (0)
Comment