Người dịch: Whistle
Đám quý tộc ở tỉnh Đông Nam đã sớm có ý định giải thể binh đoàn bộ binh số 2 rồi. Dù sao, ai cũng không muốn bỏ tiền ra nuôi một nhánh quân đội vô dụng.
Về phần binh sĩ phòng thủ bờ biển của vương quốc đã sớm bị điều đến tiền tuyến phương bắc. Nhiệm vụ phòng ngự Hải tộc đã được trao lại cho các đại hành tỉnh.
Không có địch nhân thì đương nhiên là cần phải phòng thủ bờ biển. Nghe nói bây giờ các tộc ở biển sâu đang cử hành thi đấu hữu nghị, tranh đấu còn kịch liệt hơn cả trên lục địa.
Một khi cuộc thi đấu không có kết quả thì chắc là sẽ không lên bờ đâu.
Dù sao tất cả mọi người cũng không phải là sinh linh trong cùng một chiều không gian, những chủng tộc sống trong hải dương mà lên bờ thì rất dễ biến thành một món ngon trên bàn của loài người.
......
Thành phố Beda, khi Bá tước Pierce nhận được tin tức mà thủ hạ truyền đến, ông ta chỉ lạnh lùng phun ra hai chữ. “Thùng cơm!”
Tìm không thấy dấu vết của Khô Lâu Hội thì thôi, tốt xấu gì cũng phải bắt được một vài tên có máu mặt cho đủ số nha!
Gây ra động tĩnh lớn như vậy mà chỉ bắt được đám tôm cá nhãi nhép, để cho vị Tổng đốc như ông ta nên kết thúc chuyện này thế nào mới tốt đây?
Thật sự là không được thì cứ bắt đám người bán muối lậu rồi tiếp tục đào sâu, móc ra toàn bộ những kẻ đứng phía sau màn cũng có thể chấp nhận.
Có ai không biết việc kinh doanh muối ở toàn tỉnh Đông Nam này đều là sản nghiệp của gia tộc Dalton chứ?
Dám buôn bán muối lậu, rõ ràng là không đặt vị “Đông Nam vương” như ông ta vào mắt rồi.
Mà muối lậu có thể mua bán một cách thuận lợi như vậy, sau lưng chắc chắn có quý tộc ở nơi đó ủng hộ, ít nhất cũng là ngầm đồng ý.
Không có cách nào, ai bảo lợi ích của muối ăn lớn như vậy?
Hàng năm, mấy vạn dân đốt lò ở duyên hải đều tạo ra rất nhiều lợi nhuận cho gia tộc Dalton, mà lợi nhuận của muối ăn đều đến từ lũng đoạn mậu dịch.
Đúng ra mà nói vương quốc Alpha lúc đầu không có muối lậu, trong pháp lệnh của vương quốc càng không có quy định người nào mới được bán muối.
Chỉ là khi đại quý tộc quật khởi, bọn họ dần dần lũng đoạn muối ăn trong vương quốc, mọi người và vương quốc đã đạt thành hiệp nghị, hàng năm sẽ nộp lên một số tài nguyên nhất định để đổi lấy quyền được bán muối ở một khu vực nào đó.
Bất quá những chuyện này đều chỉ là quy tắc ngầm, không được viết trên quy định pháp luật. Trên cơ bản đều là nắm tay người nào lớn thì cuộc mua bán này sẽ là của người đó.
Một khi đại gia tộc bị suy sụp thì những ích lợi này cũng sẽ thay đổi vị trí. Có thể giữ vững phần lợi ích này không đều toàn bộ nhờ thực lực của bản thân.
Bây giờ mọi chuyện đã trễ rồi, thực lực của đám người buôn lậu muối không nhất định phải mạnh cỡ nào, nhưng mũi chắc chắn phải thính.
Phát giác được nguy hiểm liền lập tức trốn xa chỉ là thao tác cơ bản. Nếu như đi chậm rãi một bước, đám quý tộc vốn luôn ủng hộ bọn chúng chính là những người sẽ giơ đao lên trước.
“Để cho binh đoàn bộ binh số 2 tiếp tục truy tìm dấu vết của Khô Lâu Hội, nếu là không bắt được người thì kêu bọn hắn đừng có về nữa.” Bá tước Pierce lạnh lùng nói.
Đây không chỉ là giận lây, mà càng nhiều là vì chính trị cần ông ta đưa ra một cái thái độ.
Tin tức Khô Lâu Hội hiện thân ở quận Arbor đã được truyền ra, thư cầu viện đã sớm tiến vào phủ tổng đốc.
Nếu như phủ tổng đốc bỏ mặc chuyện này, sau này có nơi nào phát sinh biến cố, hoặc là tái diễn chuyện cũ như ở hai quận Wright và Ryton thì Bá tước Pierce cũng sẽ không ôm được.
Vương quốc sẽ không dễ dàng tha thứ cho một vị Tổng đốc vô năng, đám quý tộc tỉnh Đông Nam cũng sẽ không dễ dàng tha thứ cho một vị Tổng đốc không chịu trách nhiệm.
Cho dù gia tộc Dalton thế lớn, nhưng cũng không có nghĩa là không thể thay thế chức Tổng đốc. Nếu như thật phải đi đến bước đó, vậy thì khả năng cao là chính gia tộc Dalton sẽ yêu cầu thay người đầu tiên.
Bởi vì khi chủ động thay đổi thì còn có thể nắm được quyền chủ động trong việc bổ nhiệm Tổng đốc, ít nhiều gì thì người mình lên ngồi chức đó cũng còn tốt hơn là người do vương quốc phái tới.
......
Sơn Địa lĩnh, trải qua hơn hai mươi ngày tăng ca làm việc, cùng với chắp vá những đơn hàng khác mà không giao cho người đặt, Hudson cuối cùng đã góp đủ hàng.
Đồ vật loạn thất bát tao tập trung lại một chỗ đủ để chứa đầy bốn mươi cỗ xe ngựa. Ngoại trừ vũ khí trang bị ra thì cũng có không ít nồi chén chậu.
Lương thực thì không mang bao nhiêu, ngoại trừ một chút lương khô thiết yếu ra, còn lại đều là trên đường có gì ăn đó.
Về mặt này thì Hudson cảm thấy vô cùng yên tâm, dựa vào thanh danh “Thần cung kỵ sĩ” của hắn, không lo trên đường không mua được lương thực.
Nếu như da mặt dày một chút, một đường đi ăn chùa còn có thể khỏi tốn tiền phí vận chuyển.
Nhìn xem đội hình của Hudson, Kỵ sĩ Adrian cực kỳ hoảng sợ nói:
“Hudson, em chỉ mang có một trăm binh lính lên đường thôi sao?”
Sắc mặt của những người còn lại cũng không tốt, mọi người dám nhận đơn ở thời điểm này đều là vì đám quân tinh nhuệ ở trong tay Hudson.
Không thể không nói là Hudson đủ gian manh, những Kỵ sĩ được mời tới hộ tống không chỉ là người nghèo, hơn nữa còn chẳng có người nào từng ở trong quân đoàn số 5.
Mọi người chỉ từng nghe nói về chiến tích huy hoàng của hắn, căn bản không biết cái chiến tích ấy có bao nhiêu phần thật bao nhiêu phần giả. Chuyện này làm cho mọi người đều rất tin tưởng vào hắn, còn hơn tin vào bản thân gấp trăm lần.
“Không phải còn có các vị sao? Chỉ là bốn mươi xe hàng hóa mà thôi, bốn trăm người dư sức rồi.”
Hudson bình tĩnh nói.
Nếu như chỉ là vận chuyển hàng hóa thì đội hình này chắc chắn là dư sức. Bình quân mỗi 10 người một chiếc xe, dù là đẩy cũng có thể đẩy tới quận Arbor.
Nhưng bây giờ đã phát hiện ra dấu vết của Khô Lâu Hội, mọi người đều cảm thấy không hề tự tin như vậy. Nhất là khi tin tức Kỵ sĩ Florian, một vị Hoàng Kim Kỵ Sĩ, bị giết càng làm cho mọi người cảm thấy thấp thỏm hơn.