Người dịch: Whistle
Có Kỵ sĩ cấp cao, có Tà Thần tế tự, còn có đủ loại thuật Triệu Hoán tà ác khác, một khi đánh nhau thì chỉ cần nghĩ cũng biết tràng diện sẽ thảm như thế nào rồi.
“Nam tước Hudson tôn kính, ta cảm thấy ngươi không nên đùa như vậy, mang theo bộ đội chủ lực của ngươi cùng nhau lên đường đi!” Adrian tức giận nói.
Ở trong lòng y đã không nhịn được mà chửi ầm lên: Mọi người đều là người một nhà, sao ngươi lại dám hố huynh đệ mình như vậy. Lỡ đâu phát sinh biến cố thì chẳng phải sẽ thành nhân gian thảm kịch sao.
Hudson dùng ánh mắt yên tâm nhìn đám người rồi cười nhạt một tiếng, nói: “Các vị lo lắng quá rồi! Chuyện này còn chưa bết bát như trong tưởng tượng của các vị, chỉ cần chúng ta không phải quá xui thì đoạn đường này chắc chắn sẽ xuôi gió xuôi nước.”
“Đúng là Khô Lâu Hội đã từng lộ diện ở quận Arbor, nhưng đó dã là chuyện của một tháng trước. Phủ tổng đốc đã phái một binh đoàn bộ binh tới đó hiệp trợ các quý tộc nơi đó truy nã dư nghiệt Khô Lâu Hội rồi.”
“Cho dù là hiệu suất của bọn họ có thấp đến đâu thì giờ này cũng đã thanh tẩy toàn bộ quận Arbor một lần rồi. Đám chuột suốt ngày chỉ biết trốn trong những ó xỉnh âm u kia còn sống hay không vẫn còn là một ẩn số.”
“Các quý tộc ở ven đường cũng đã tăng cường đề phòng, tất cả các nút giao thông trọng yếu đều được canh giữ cẩn thận, chỉ đợi cho người của Khô Lâu Hội chui đầu vào.”
“Đội xe của chúng ta cũng không đi mấy con đường nhỏ, mà đi đường lớn thì ven đường đều là người mình, có cái gì mà phải sợ?”
“Cho dù Khô Lâu Thánh Chủ thật sự tìm tới thì cũng phải là gã nên trốn chúng ta. Chỉ với 3-5 tên giáo chúng còn lại, chẳng lẽ bọn chúng còn có thể cướp được đội xe này của chúng ta hay sao?”
Ngoài miệng thì nói rất nhẹ nhàng, nhưng trên thực tế Hudson lại đang đánh cược Khô Lâu Hội sẽ chướng mắt đội xe này của hắn.
Vũ khí trang bị tuy tốt, nhưng cũng phải có người dùng mới được. Bây giờ chuyện quan trọng nhất của Khô Lâu Hội là ẩn núp, cho dù có cướp được đội xe thì cũng không có cách nào mang theo một mục tiêu lớn như vậy lên đường.
Mạo muội ra tay chỉ có thể gia tăng xác suất bại lộ của bọn chúng, dẫn tới càng nhiều đại quân đuổi bắt hơn thôi.
Đám Kỵ sĩ không tìm được lý do phản bác, chỉ đành miễn cưỡng để cho lời nói của Hudson thuyết phục. Tới cũng đã tới rồi, cũng không thể bởi vì e ngại nguy hiểm mà trực tiếp dẹp đường hồi phủ nha?
Đó không phải là chuyện mà Kỵ sĩ nên làm.
Huống hồ mọi người đều đang cần số tiền kia, càng không có đạo lý thối lui.
Thấy lòng người miễn cưỡng có thể sử dụng, Hudson cũng lười tiếp tục nói nhảm, trực tiếp vung tay lên rồi tuyên bố xuất phát.
Đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi sẽ có giá trị hơn dệt hoa trên gấm.
Nhân lúc đám quý tộc ở quận Arbor còn đang sợ hãi Khô Lâu Hội chưa kịp tỉnh lại, hắn chỉ cần vận chuyển số hàng hóa này qua đó liền có thể thu hoạch được một đống nhân tình.
Nếu như đi chậm một chút, khi thời điểm nguy hiểm đã qua, vậy thì đây chỉ là một vụ làm ăn mà thôi.
......
Đội xe chậm rãi tiến lên, gió lạnh thấu xương phả lên mặt tất cả mọi người, mùa đông đến rồi.
Mùa đông ở miền nam giống như là công kích ma pháp vậy, vội vàng lên đường trong một thời tiết như vậy thật sự không phải là một lựa chọn tốt.
May mắn là những người đi theo đều là tinh nhuệ của các nhà, đãi ngộ rất tốt. Từ trên xuống dưới đều được bao bọc cực kỳ chặt chẽ nên mới có thể chịu được những cơn gió lạnh thấu xương này.
Ngày đi sáu mươi dặm, tốc độ này còn chậm hơn cả dự đoán của Hudson. Chủ yếu là vì con đường quá kém, làm chậm tốc độ của đoàn xe.
Lúc này chỗ tốt của việc giao tiếp rộng lớn liền được thể hiện ra ngoài, phái người đi thông báo trước một tiếng, vừa tới nơi thì những quý tộc dọc đường đều đã chuẩn bị xong những gì cần chuẩn bị.
Nước nóng, cơm nóng, đồ ăn nóng...... Cần cái gì có cái đó, trên cơ bản là một đường đi, một đường ăn ăn uống uống rồi nghỉ ngơi.
Đều là giao tình, đương nhiên là không thể nhắc đến tiền. Bất quá một người hiểu chuyện như Hudson sớm đã chuẩn bị sẵn nhiều phần hậu lễ. Trên cơ bản đều là đi một đường, tặng một đường, tóm lại là sẽ không để cho chủ nhân phải chịu thiệt.
Đáng tiếc là do hắn nóng lòng lên đường nên chỉ đành từ chối khéo những buổi tiệc chào đón của các quý tộc ven đường, bỏ lỡ cơ hội giao lưu cảm tình, mở rộng mối quan hệ.
Bất quá loại chuyện này không thể vội vàng trong lúc nhất thời được, nếu là có lòng kết giao thì lúc nào cũng có thể tìm được cơ hội.
Hắn sắp xếp đâu ra đó, làm cho đám kỵ sĩ vốn còn có chút thấp thỏm cũng triệt để buông xuống nỗi lo trong lòng.
Khắp nơi đều có người một nhà, nếu mà còn sợ dư nghiệt của Khô Lâu Hội nữa thì thật sự là không có đạo lý.
Quyền lực mềm cũng là thực lực, những mối quan hệ thể hiện dọc đường đi đã làm cho ánh mắt của đám kỵ sĩ khi nhìn Hudson đã phát sinh biến hóa.
Sự thật chứng minh, “Thần cung kỵ sĩ” đại danh đỉnh đỉnh không chỉ rất biết đánh nhau, thân thích nhiều, mà ngay cả bằng hữu cũng có ở khắp nơi.
Người bị ảnh hưởng trực tiếp nhất chính là Kỵ sĩ Coello, Kỵ sĩ Roman và Kỵ sĩ Valov đều lén lút ra hiệu nguyện ý phụ thuộc vào Hudson.
Mặc dù trước đó cũng có loại dấu hiệu này rồi, nhưng đó chỉ là một cái hình thức ban đầu, cũng chưa vạch phá cửa sổ giấy. Những gì được chứng kiến dọc đường đã làm cho ba người này càng hạ quyết tâm hơn.
Những Kỵ sĩ khác cũng bộc lộ dấu hiệu phụ thuộc, chẳng qua bởi vì vị trí địa lý nên bọn họ vẫn chưa thể quyết định được.
Thực lực càng nhỏ yếu thì lại càng cần ôm thành một đoàn. Trước khi nhận được nghiệp vụ vận chuyển này thì Hudson vẫn còn không cảm nhận được nhu cầu ở phương diện này.
Dù sao hắn cũng chính là bá chủ ở nơi đó, thực lực của những ông bạn hàng xóm ở xung quanh cũng rất bình thường. Hắn không đi khi dễ người khác cũng đã không tệ rồi, căn bản không cần lo lắng bị ngoại địch uy hiếp.