Người dịch: Whistle
Nhưng mà khi triển khai nghiệp vụ vận chuyển thì Hudson đột nhiên phát hiện hang ổ của mình cũng không phải là an toàn như vậy, nếu không hắn cũng cần phải đi uy hiếp Nam tước Kettler hỗ trợ canh cổng.
Chỉ là những chuyện như vậy thì có thể xảy ra một lần hai lần, tuyệt đối không thể có ba lần bốn lần. Chèn ép trong thời gian dài sẽ khiến cho hắn có nguy cơ bị phản phệ vào một ngày nào đó.
Gia tăng thực lực của lãnh địa trong một thời gian ngắn là không thực tế, Hudson cũng chỉ đành bất đắc dĩ đưa cái nhìn ra phía bên ngoài.
Nhiều bạn thì đường mới dễ đi; đồng minh nhiều, đánh nhau mới có khí thế.
Chẳng qua chuyện kết minh thì cần phải suy tính toàn phương vị mới được, trong lúc hưởng thụ phúc lợi mà liên minh mang đến thì hắn cũng phải gánh chịu nghĩa vụ tương ứng.
Loại chuyện này không vội được, nhất định phải không ngừng sàng lọc thì mới có thể chọn ra được đồng minh thích hợp nhất.
.......
“Lão gia, đã hỏi thăm rõ ràng. Đội ngũ vừa đi qua nơi này là của Sơn Địa nam tước, nghe nói là muốn vận chuyển vũ khí tới quận Arbor. Hình như là dùng để đả kích Khô Lâu Hội.”
“Đội xe đề phòng vô cùng sâm nghiêm, cấm bất kỳ người lạ nào tới gần, cho dù là thời gian ăn cơm cũng có người thay phiên canh gác, nhưng cụ thể là vận chuyển vũ khí gì thì không lại điều tra được.”
Thanh niên nam tử tự mình nói, không hề chú ý tới dáng vẻ chau mày của lão già khi nghe được ba chữ “Khô Lâu Hội”.
“Ta biết rồi, Charles. Nếu như là chuyện làm ăn của các quý tộc lão gia thì chuyện này liền dừng ở đây, không cần phải tiếp tục để ý tới nữa.” Lão ta mặt không thay đổi nói.
Giống như người trước đó muốn điều tra không phải là lão ta vậy. Đối với chuyện này, Charles đã sớm không cảm thấy kinh ngạc.
Mặc dù lão gia nhà mình tính tình có hơi cổ quái, nhưng người lại rất tốt. Không chỉ chứa chấp những đứa cô nhi như bọn hắn, còn dạy cho bọn hắn một thân bản sự.
Đi đây đi đó nhiều năm như vậy, đại bộ phận tiền kiếm được đều tiêu ở trên người bọn hắn, bọn hắn làm sao có thể không mang ơn được?
Chỉ là sau khi đuổi Charles đi, thần sắc của lão già lập tức trở nên ngưng trọng, phảng phất như trong lòng đang diễn ra một trận tranh đấu kịch liệt vậy.
“Ông nội, cháu về rồi.”
Giọng nói thanh thúy cắt đứt mạch suy nghĩ của lão ta. Bất quá khi ở trước mặt của cô bé này, lão chưa bao giờ có thể nổi giận nổi.
“Biết rồi, tiểu tinh linh của ông. Cháu mà cứ tiếp tục lắc như thế này thì ông của cháu sẽ bị lắc tan thành từng mảnh đấy.” Lão tỏ ra từ ái nói.
Nếu như nói trong thế giới này còn có người nào có thể làm cho lão ta động dung thì người đó nhất định là cô bé trước mắt này .
“Ông nội, ông lại gạt cháu! Cháu làm gì có đủ sức mạnh mà lắc cho ông tan ra thành từng mảnh được?”
Cô bé tỏ ra mất hứng nói. Trông như một tinh linh đang tức giận, chẳng qua đôi tròng mắt chuyển động đã làm bại lộ ý nghĩ chân thật trong nội tâm nó.
“Guna, cháu lại nghịch phá chuyện gì rồi đúng không!”
Trong khi nói chuyện, lão đưa tay ra nhéo nhéo gương mặt béo mập nhỏ nhắn của cô bé, mặt mũi tràn đầy đầy từ ái và bất đắc dĩ.
“Ông ơi, chúng ta lại phải dọn nhà sao?” Guna có chút không thôi hỏi.
Không biết vì cái gì, ông nội của nàng rất thích dọn nhà. Trên danh nghĩa là làm ăn không tốt, chuyển sang nơi khác bắt đầu lại từ đầu, nhưng nàng có thể cảm nhận được ông nội của mình không chỉ đơn thuần là vì dọn nhà.
Ở những vấn đề khác, ông nội vẫn luôn luôn chiều chuộng nàng, chỉ có vấn đề dọn nhà là kiên quyết không thay đổi.
Cô bé này trông chỉ mới có mười một mười hai tuổi, nhưng kiến thức đã rất rộng rãi, đi theo lão già này qua chừng 7 quốc gia.
Trong thời gian trưởng thành của nàng, có gần 1⁄3 thời gian đều là sống trên đường đi.
“Làm ăn không khấm khá nha! Vốn cho là tỉnh Đông Nam rất giàu có, chúng ta có thể kiếm một món hời.”
“Không nghĩ sau khi đến mới phát hiện, khắp nơi đều có sản nghiệp của các quý tộc lão gia, những thương nhân vân du bốn phương như chúng ta chỉ có thể kiếm ăn trong khe hẹp.”
Lão ta thốt ra một cái cớ kém cỏi, thiếu nữ trực tiếp trợn trắng mắt.
Toàn bộ đại lục Aslante này có nơi nào không phải là địa bàn của các quý tộc lão gia sao?
Ngay cả Giáo Đình thần thánh tự xưng là thiên đường tự do của liên bang thương nghiệp cũng là thiên hạ của quý tộc, chẳng qua là đổi danh xưng khác mà thôi.
Trên bản chất vẫn là một đám quý tộc không có thân phận quý tộc nhưng lại hưởng thụ quyền lợi của quý tộc.
Cho dù là quốc độ của dị tộc cũng có sự tồn tại của quý tộc.
Đây không phải là trùng hợp, mà là bản chất của thế giới mạnh được yếu thua này.
Biết được mình không khuyên được ông nội, Guna khẽ mỉm cười nói: “Nội ơi, nội biết hôm nay cháu thấy được cái gì không? Đại Địa Chi Hùng, một con Đại Địa Chi Hùng rất dễ thương, nó còn chớp mắt với cháu nữa, vẻ mặt đó vô cùng dễ thương luôn á.”
“Đáng tiếc là gấu nhỏ có một chủ nhân vô lương. Lại muốn gấu nhỏ biến lớn để chở hắn đi đường.”
“Cháu đi lên lý luận với hắn, hắn lại còn dám uy hiếp cháu, nói là nếu dám xen vào chuyện bao đồng nữa sẽ bắt cháu đi làm thị nữ cho hắn.”
“Còn tốt là gấu nhỏ thông minh, trực tiếp biến lớn chừng bàn tay, nhảy lên trên bờ vai của tên kia không......” Thiếu nữ mặt mày hớn hở kẻ lại, nhưng sắc mặt của ông lão lại dần dần trầm xuống.
“Guna, cháu nghe kỹ đây. Không được tới gần người xa lạ, nhất là đám quý tộc vô lương kia!”
“Tại sao, cháu cảm thấy tên kia rất thú vị á! Thế mà lại đần độn đến mức trả giá với gấu nhỏ......”
Không chờ thiếu nữ nói hết lời, lão già đã nghiêm nghị quát lớn: “Nghe lời ông tránh xa những tên đó ra, có đôi khi cảm giác cũng sẽ gạt người.”
“Mặc dù tâm linh cảm ứng của cháu có thể cảm nhận được ác ý của đại đa số người, nhưng đó cũng không phải là vạn năng.”
“Nếu là đụng phải một vài người có huyết mạch đặc thù, hoặc là tu vi đạt đến mức nhất định, tâm linh cảm ứng của cháu liền sẽ mất linh!”
“Nếu như cháu thích Đại Địa Chi Hùng thì ông có bắt về cho cháu......”