Người dịch: Whistle
“Đừng đi, nguy hiểm lắm! Cháu không cần Đại Địa Chi Hùng.” Guna vội vàng nói.
“Ha ha......”
“Tiểu Guna của chúng ta trưởng thành rồi, còn biết lo lắng cho sự an toàn của ông nội. Ngày trước, chỉ cần là cháu vừa ý cái gì thì đều muốn ông nội đi tìm.”
Lão già từ ái nói, phảng phất như đang rất cao hứng vì cháu gái của mình đã trưởng thành.
“Không!”
“Ông nội, lần này không giống nhau. Cháu thật sự cảm ứng được nguy hiểm, lần này còn đáng sợ hơn bất cứ kẻ nào mà cháu gặp được trước đó!”
Guna nghiêm trang nói.
Chỉ là phối hợp với dáng vẻ dễ thương kia của nàng thì thật sự là chẳng có bao nhiêu sức thuyết phục. Bất quá ông lão biết rõ thiên phú của cháu gái mình nên không hề phớt lờ, không xác định hỏi:
“Chẳng lẽ là vì con Đại Địa Chi Hùng đã trưởng thành?”
Đi đây đi đó nhiều năm như vậy, bọn họ cũng đã được tiếp xúc với không ít người, trong đó cũng không thiếu cường giả đỉnh cao của đại lục.
Thứ có thể được thiếu nữ hình dung là đáng sợ hơn bất kỳ kẻ nào, lão ta cũng chỉ có thể nghĩ đến Đại Địa Chi Hùng trưởng thành. Về phần đội hộ vệ đi theo thì lại trực tiếp bị bỏ qua.
Đều là đi ra ngoài lăn lộn, ai không có một đám tiểu đệ chứ? Mặc dù ở bề ngoài thì ông ta chỉ là một vị du thương, nhưng trên đại lục thì là một vị “đại lão” tiếng tăm lừng lẫy.
Đáng tiếc là người đại lão như ông ta tương đối cực khổ, không thể nào uy phong bát diện giống như những đại nhân vật khác, suốt ngày đều phải “trốn đông trốn tay”, chỉ sợ mình bị bại lộ thân phận.
Lão ta chưa bao giờ dừng lại ở một chỗ quá lâu, ngoại trừ việc thuận tiện chỉ huy thủ hạ kiếm chuyện ra thì cũng có lo lắng ở lâu sẽ làm cho người ta cảm thấy được không thích hợp.
Nếu như lão ta chỉ có một mình thì cũng không quan trọng. Cho dù có bị người ta nhìn thấu thân phận thì lão cũng có thể bỏ chạy, nhưng mà có thêm một đứa cháu gái thì sẽ rất khó thoát thân.
“Không phải! Thực lực của gấu nhỏ đúng là có chút kỳ quái, đều sắp vượt qua gia gia ngài rồi, nhưng nó chỉ vừa mới ra đời không lâu, hình như vẫn còn chưa dứt sữa.”
“Khi gặp được gấu nhỏ, cháu thấy nó đang ôm một cái bình sữa còn lớn cả cơ thể của nó, bộ dáng đó thật sự là siêu siêu dễ thương......”
Thấy chủ đề dần dần bị lệch, lão già chỉ đành bất đắc dĩ nhắc nhở: “Guna, sau này chúng ta có thể từ từ thảo luận vấn đề Đại Địa Chi Hùng đáng yêu ra sao. Bây giờ cháu hãy nói thứ làm cháu cảm nhận được nguy hiểm đi?”
“Hắn không phải là đồ vật!”
“Không đúng, là một vật!”
“Giống như cũng không đúng!”
“Ai nha, ông nội thật là xấu!”
“Đều là do ông cắt ngang câu chuyện, làm cho cháu rối hết cả lên!”
Những lời giải thích không đầu không đuôi của cô bé làm cho ông ta cũng cảm thấy choáng váng, trong đầu cũng không hiểu ra sao.
“Đúng, tên đó là một người. Chính là cái tên vô lại được xưng là Sơn Địa nam tước kia, cũng có người gọi hắn là Thần cung kỵ sĩ, tóm lại chính là tên quỷ đáng ghét kia.”
“Trên người hắn có một luồng sức mạnh thần bí làm cho người ta cảm giác vô cùng cường đại, cháu cũng nói không rõ ràng rồi! Dù sao gia gia ngài tránh xa hắn một chút là được.”
Nghe được lời giải thích này, trong lòng lão ta liền cảm thấy nặng nề. Một chút tiểu tâm tư trong lòng cũng được dập tắt.
Có rất nhiều biện pháp kiếm chuyện để yểm hộ bọn hắn rời đi, không cần thiết phải chọn cách làm nguy hiểm nhất. Mặc dù trong đội xe có thể có đồ tốt, nhưng vẫn là mạng nhỏ quan trọng hơn.
Khô Lâu Hội vốn đã không có nhiều gia sản, lão ta cũng không muốn lãng phí toàn bộ nhân lực quý báu còn lại này.
Thần Hi chi chủ vĩ đại vẫn còn đang chờ lão ta phát tán vinh quang. Không thể lãng phí nhân lực quý báu lên người không quan trọng được.
......
Hudson còn không biết là nhờ một lần tiếp xúc tình cờ đã thay hắn cản được một kiếp, hắn đang chém gió trời nam biển bắc với đám Kỵ sĩ kia.
Về phần cô bé nhí nha nhí nhảnh mà hắn gặp được trước đó cũng chỉ là một khúc nhạc dạo ngắn trong cuộc sống mà thôi, Hudson không có hứng thú nghiên cứu.
Đúng là trên đại lục Aslante không có nhiều đứa trẻ có tính cách tương tự như nha đầu kia, nhưng kiếp trước thì đầy đường. Chọc trúng thì có nghĩa là đã gặp phải phiền phức.
Hàng hóa đã được vận chuyển đến quận Arbor một cách thuận lợi, đám người vừa cảm thấy cao hứng, lại vừa cảm thấy thất lạc.
Không gặp phải khó khăn trắc trở, nhân thân an toàn là có bảo đảm, nhưng cũng mang ý nghĩa là bỏ lỡ cơ hội phát tài.
Hudson không có thời gian để quan tâm nỗi lòng phức tạp của đám Kỵ sĩ này, vừa chạy tới quận Arbor thì hắn liền bắt đầu bận rộn.
Cuộc giao dịch giữa các quý tộc không giống như những tiểu thương đầu đường, thân phận ngang nhau là điều kiện cơ bản để hợp tác. Cho nên chỉ có thể do Hudson đích thân ra trận đàm phán, những người khác không làm thay được.
Giải quyết hết vị khách hàng này đến khách hàng khác, hết đơn hàng này đến đơn hàng khác được chốt thành công, Hudson vừa vui vẻ lại vừa cảm thấy đau đớn.
Dù có bận rộn đến mấy thì vẫn phải tham gia yến hội. Tử tước Aurane đã tổ chức một buổi tiệc chào đón long trọng trong thành, không thể không nể mặt chủ nhà được.
Nhưng mà rất nhanh Hudson liền cảm thấy không thích hợp, có vẻ như yến hội hôm nay có chút quỷ dị, hắn mới vừa mới bước vào đại sảnh liền bị một đám tiểu thư quý tộc lôi kéo trong ánh mắt tràn đầy ghen tị và hâm mộ của những người ở đây.
“Số đào hoa” và “đào hoa kiếp” chỉ kém có một chữ. Số đào hoa mạnh chính là đào hoa kiếp.
Hudson đã được đích thân cảm nhận, nếu như chỉ nhận được sự ưu ái của một hai vị tiểu thư quý tộc thì có lẽ hắn còn có thể có được một buổi tối tuyệt vời, nhưng bây giờ sao, chỉ có thể dùng ba chữ tu la tràng để hình dung.
Không có cách nào, ở ngay trước mặt của một đám tiểu thư quý tộc, Hudson chỉ đành giả dạng như chính nhân quân tử. Không hề dám để lộ ra một chút tà niệm nào.