"Những hư danh này đều là do đám tiểu nhân gian tà bôi đen."
"Đừng quên rằng trong chín năm qua, lãnh thổ của Vương thất đã tăng từ ba tỉnh ban đầu lên mười hai tỉnh như hiện nay, đã tăng gấp ba lần."
"Có thể lấy được nhiều lợi ích thực tế như vậy, chẳng lẽ còn không thể nói rõ vấn đề sao?"
Caesar IV không khách khí đáp trả.
Những thành tích này là điểm tựa lớn nhất của y, cho dù là gặp lão tổ của mình, Caesar IV cũng không hề nao núng.
Còn chuyện trong lòng nghĩ như thế nào, điều đó không quan trọng, dù sao thì khí thế bên ngoài không thể thua được.
Bác bỏ lời chỉ trích của Alpha I, Caesar IV liền vung tay áo bỏ đi, để lại Alpha I một mình trong đại điện ngẩn ngơ.
Giờ phút này, lão ta vui buồn lẫn lộn!
Vui mừng là vì có người kế tục, còn lo lắng là cho con đường phía trước của mình.
Đế đạo pháp tắc bá đạo nhất, trước giờ luôn là có tiến không lui. Khi đã bước lên con đường không lối về này thì sẽ không có chuyện quay đầu.
Hơn nữa, thiên tư của lão ta cũng không tốt như lời đồn bên ngoài, hoàn toàn là do ngẫu nhiên lĩnh ngộ được Đế đạo pháp tắc nên cuộc đời mới sang trang.
Tiếc rằng thời vận có hạn, trong lúc lão ta hát vang tiến mạnh, thủy triều nguyên tố trong thiên địa đột nhiên bộc phát.
Nguyên tố ma pháp trên đại lục Aslante đã không thể nuôi được những cường giả như lão ta, bất đắc dĩ, lão đành phải trốn ra biển.
Bỏ lỡ thời điểm bật hack tỏa sáng trong cuộc đời, khi trở lại đại lục một lần nữa, cả thế giới đều đã khác.
Đại lục Aslante đã từng tiểu quốc san sát, chư hầu đầy đất, giờ đây đã bước vào thời đại sáp nhập và thôn tính.
"Giàu sang phú quý trong đời người cũng chỉ là một khoảnh khắc, chỉ có trường sinh mới là chân lý của sinh mệnh!"
"Tiểu Caesar, tiếc cho ngươi, nếu ngươi sinh sớm hơn mấy chục năm, ta cũng không đến nỗi..."
Tiếng cảm khái từ tận đáy lòng không lay chuyển được quyết tâm theo đuổi trường sinh của Alpha I.
Nếu Caesar IV lớn hơn vài chục tuổi, Alpha I không ngại chờ thêm một chút, để thành toàn cho danh tiếng cho hậu bối.
Nhưng bây giờ không được!
Caesar IV mới ngoài ba mươi, đang trong thời kỳ đỉnh cao của cuộc đời, muốn chờ đến khi y chết già thì không biết phải cần bao nhiêu năm nữa.
Thoạt nhìn thì Alpha I như còn rất nhiều tuổi thọ, nhưng đối với một người theo đuổi trường sinh vĩnh hằng như lão ta mà nói lại không có thời gian dư thừa để lãng phí. ...
Đế quốc Thú Nhân.
Sau khi trải qua một loạt các trận chiến, cuối cùng Thú nhân đã dựa vào sức mạnh hùng hậu của mình để giành lại quyền chủ động trong chiến tranh.
Đáng tiếc là cũng chỉ có vậy mà thôi, chế độ đa chủng tộc đã mở ra thời đại các chủng tộc tranh giành vương vị, dẫn đến bị tiêu hao nghiêm trọng.
"Tộc Hắc Ám Tinh Linh đã bày tỏ thiện ý, muốn kết thúc chiến tranh với Đế quốc, ta cho rằng đây là một cơ hội."
"Mục đích của chủng tộc Địa tâm không gì khác ngoài việc chiếm lấy một vùng đất dưới ánh mặt trời, vấn đề này không phải là hoàn toàn không thể giải quyết."
"Lãnh thổ của Đế quốc bao la rộng lớn, bị giới hạn bởi số lượng dân số, không thể kiểm soát được tất cả các khu vực, điều này mới tạo cơ hội cho Nhân tộc."
"Thay vì để những vùng đất này bị Vương quốc Alpha từng bước xâm chiếm rơi, không bằng chia cho chủng tộc Địa tâm làm nơi sinh sống, thu nạp họ thành một phần tử của Đế quốc!"
Phần đề xuất tràn đầy ý "chịu thua" này căn bản không thể nào được lấy ra thảo luận trong quá khứ.
Giờ phút này Behemoth vương nói ra, cũng là vì bất đắc dĩ.
Tiếp tục đánh, bên thắng lợi tất nhiên là Đế quốc Thú Nhân, nhưng chắc chắn sẽ phải trả một cái giá rất lớn.
Lỡ như vào thời điểm quyết chiến, láng giềng đột nhiên phát động xâm lược quân sự thì sẽ không thể thu dọn tàn cuộc.
Thay vì mạo hiểm tiêu hao lẫn nhau với chủng tộc Địa tâm, vô cớ làm lợi cho kẻ địch truyền kiếp của mình, chẳng thà mượn sức mạnh của chủng tộc Địa tâm để cùng nhau chống lại Vương quốc Alpha.
Về bản chất vẫn là do trong cuộc chiến trước mắt, chủng tộc Địa tâm đã chứng minh được thực lực của mình, có cơ hội đối thoại với Đế quốc Thú Nhân.
Chỉ cần thực lực của bọn họ hơi yếu một chút thôi thì Behemoth vương đã không nghĩ đến chuyện hoà đàm rồi.
"Behemoth vương, ngươi thật là cẩu, ta thấy các ngươi đừng gọi tộc Behemoth nữa, đổi sang gọi là tộc cẩu hùng luôn đi!"
Dã Trư vương vừa dứt lời, liền đón hai đạo tràn ngập sát khí ánh mắt.
"Dã Trư vương, ngươi đang xem thường Hùng nhân tộc ta sao?"
Hùng Nhân Hoàng với tính khí nóng nảy đã đứng ra làm khó dễ.
Tộc Cẩu Hùng cũng là chi nhánh của Hùng Nhân tộc, bởi vì cách chiến đấu khá thận trọng, nên hoàn toàn khác biệt so với các Hùng tộc khác.
Trong nội bộ Hùng tộc, nhiều Hùng nhân đều cho rằng tộc Cẩu Hùng không anh dũng như những Hùng nhân tộc khác, đây là một đám hèn nhát thiếu tinh thần liều mạng.
Người một nhà nói như vậy thì không sao, nhưng người ngoài cũng nói như vậy thì không được.
Lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa béo, tuy Hùng Nhân Hoàng tộc đã bị suy yếu trong trận chiến với Vương quốc Alpha lần trước, nhưng thực lực còn lại cũng không phải là thứ mà tộc Dã Trư nhân có thể so được.
"Hùng Hoàng, đây hoàn toàn là một sự hiểu lầm. Ý của ta là..."
Trên trán của Dã Trư vương bắt đầu đổ mồ hôi.
Tuy nhiên, sự thất thố này nhanh chóng biến mất, sau đó liền trực tiếp ngậm miệng nói không. Đắc tội thì đắc tội đi, thời đại bây giờ đã khác xưa.
Hoàng tộc đã đánh mất quyền sinh sát đối với các chủng tộc, cùng lắm chỉ có thể âm thầm ra tay, tạo ra một chút rắc rối cho bọn họ.
Thấy bầu không khí đang ngày càng ngưng trọng, Ưng Nhân Hoàng bèn khoát tay nói:
"Được rồi, vấn đề này tạm thời không bàn đến nữa, tiếp tục thảo luận về đề xuất của Behemoth vương đi!"