Quốc Vương (Bản Dịch)

Chương 189 - Chương 189 - Di Dân

Chương 189 - Di Dân
Chương 189 - Di Dân

Người dịch: Whistle

Mọi chuyện đều bình thường trở lại, giống như chưa hề xảy ra chuyện gì cả. Bất quá chuyện làm ăn ở quận Arbor của Hudson lại tiện lợi hơn rất nhiều. Rất rõ ràng, đây là thiện ý của Tử tước Aurane.

Không đến ba ngày, Hudson liền quyết định toàn bộ giao dịch.

“1900 nông nô, nam nữ lão ấu tổng cộng 9,845 người, 523 con trâu, 874 thớt ngựa chất lượng kém, 2,345 con dê, các loại lương thực tổng cộng là 130 vạn pound......”

Trên này chính là toàn bộ thu hoạch. Đổi lại, Hudson không chỉ phải thanh toán toàn bộ hàng hoá, còn thiếu các quý tộc ở nơi này 34,576 viên kim tệ.

Quả thật là nợ chồng chất. Chẳng qua lúc này Hudson lại không hề tỏ ra bối rối, mà lại vô cùng thong dong và bình tĩnh.

Nợ cũng không nhất định phải trả hết bằng kim tệ, những hàng hoá khác cũng có thể lấy ra giao dịch.

Mặc dù hàng của Hudson lão gia vẫn bị chê như ngày trước, nhưng chuyện này không ảnh hưởng đến doanh số của sảm phẩm.

Trong thời đại có tỉ suất chi phí – hiệu quả cực thấp như thế này, chỉ cần sản phẩm làm ra có thể thỏa mãn tính thực dụng là được. Hoàn toàn không cần phải quan tâm đến những chi tiết khác.

Thay một góc độ khác, việc mắc một món nợ hơn 34,000 viên kim tệ chẳng lẽ không đồng nghĩa với việc có thêm một đơn đặt hàng vô cùng lớn sao?

Nguyên bản các quý tộc đều đã quen với việc tự mình mua gang, tự mình chế tạo dụng cụ và vật dụng sinh hoạt hàng ngày. Nhưng khi bị nợ nần điều khiển, bây giờ mọi người cũng có thể chấp nhận những sản phẩm mà Hudson cung cấp.

Mặc dù phải bỏ ra thêm một chút chiết khấu, nhưng so với số tiền hàng đã được trả trước này thì mọi chuyện đều là đáng giá.

Bây giờ nan đề đặt ở trước mặt Hudson chính là phải làm thế nào mới có thể vận chuyển hết số người và vật tư này trở về.

Đám quý tộc ở đây chịu lấy ra những thứ này để giao dịch ngoại trừ điều kiện đã được ước định trước ra thì có một bộ phận nguyên nhân rất lớn là vì dân số tăng lên quá nhiều.

Chỉ cần là trong những lãnh địa thái bình tám mươi đến một trăm năm liền sẽ xuất hiện loại cục diện này. Phương pháp giải quyết của các lãnh chúa cũng vô cùng đơn giản và thô bạo.

Trực tiếp cưỡng chế nam nữ không thể kết hôn, vợ chồng không thể cùng phòng trong một khoảng thời gian.

Trong một khoảng thời gian sẽ không có đứa trẻ nào ra đời, không cần mấy năm thì số nhân khẩu dư thừa này sẽ biến mất, mọi chuyện trở lại trạng thái cân bằng.

Trên thực tế, các lãnh chúa cũng không chỉ quản lý những chuyện này. Có một chút lãnh chúa nhiệt tâm còn chế định bảng giờ giấc sinh con, quy định rõ ràng thời gian vợ chồng có thể cùng phòng.

Thông qua việc này để can thiệp, khống chế thời gian dân trong thuộc địa mang thai, để cho những đứa trẻ ra đời có thể né qua mùa vụ và mùa đông giá rét, đề cao sự an toàn cho phụ nữ khi sinh sản.

Còn có rất nhiều quy định kỳ lạ như vậy nữa. Trong cái thế giới điên cuồng này, chỉ có thứ mà các quý tộc lãnh chúa không thể nghĩ ra, chứ không có chuyện mà các lãnh chúa không làm được.

Ở phương diện này, một người thiếu khuyết nhân khẩu như Nam tước Hudson chỉ có thể hâm mộ. Đừng nói là hạn chế sinh con, nếu như không phải vì sợ công trình không theo kịp thì hắn đã sớm chế định pháp lệnh cổ vũ sinh con.

Cũng không phải là những lãnh chúa này không chịu lấy ra nhiều người hơn để giao dịch, chủ yếu là vì Nam tước Hudson đã trở lại thành người nghèo, không có đầy đủ tài chính để trả cho những lãnh chúa khác.

Ký sổ cũng không phải vô hạn, bằng vào thanh danh “Thần cung kỵ sĩ”, “kẻ buôn bán vũ khí loại kém”, trong lòng của mọi người thì hắn cũng chỉ đáng cái giá này.

Nếu như vượt qua cái giá trong lòng, mọi người còn phải suy nghĩ xem hắn có năng lực để trả không.

Cho dù là trong nhà có mỏ thì cũng không cách nào bỏ đi sự lo lắng trong lòng mọi người.

Chậm trễ vài ngày thời gian, đội ngũ khổng lồ cuối cùng cũng được tổ chức xong. Những con trâu ngựa đều bị buộc vào xe, không chỉ phải kéo lương thực, mà còn phải kéo theo con nít, người phụ nữ có thai và những người hành động bất tiện lên đường.

Vì không giảm bớt quân số trên đường đi, Hudson lão gia nhân từ còn không tiếc tiêu một số tiền lớn để mời ba vị Mục sư và hơn mười vị Mục sư học đồ đồng hành.

Mặc dù so với quy mô vạn người của đội ngũ thì đội chữa bệnh này hoàn toàn giống như là hạt cát trong sa mạc, nhưng thật sự là Hudson đã tận lực rồi.

Cũng chỉ tầm hơn bốn trăm dặm đường, nếu như vẫn không thể nào chịu được, vậy thì cũng chỉ có thể chấp nhận.

Những “lính đánh thuê” lúc đầu bây giờ lại bị biến thân người quản lý của đội ngũ. Hudson hoàn toàn có thể hiểu được nỗi oán niệm vô tận ở trong lòng của đám Kỵ sĩ, nhưng từ xưa đến nay kim tệ đều không dễ kiếm.

Có câu nói là “giá cao” tất có hố, cầm tiền thuê kếch xù của Hudson lão gia mà có thể không làm thêm việc được sao?

Sự thật chứng minh, một chiêu này vô cùng hữu hiệu. Ở trước mặt của các quý tộc lão gia, tất cả nông nô đều trở nên rất nhu thuận.

Cho dù trong này có vô số người không muốn rời khỏi quê hương của mình. Tiếc rằng ở trước mặt các quý tộc lão gia, dù cho trong lòng họ có nhiều lời oán giận như thế nào thì cũng không dám biểu lộ ra.

Đối với chuyện này thì Hudson cũng đành bất lực, để cổ vũ sĩ khí, hắn còn giết hết ba mươi con dê, cộng thêm một con hươu hoang mà hắn tiện tay săn được để cho mọi người ăn một bữa thịt.

Không riêng gì như vậy, vì không muốn bị giảm bớt quân số, Hudson còn dốc hết vốn liếng để mua quần áo chống lạnh cho tất cả mọi người, ngay cả giày cũng mua cho mỗi người một đôi.

Dọc đường đi đều không cần lo lắng chuyện ăn uống, hắn đã sớm phái người đi liên hệ với những quý tộc có giao hảo, đảm bảo khi đến nơi liền có thể được ăn một bữa cơm nóng hổi.

Về phần phòng ốc thì cũng chỉ có thể tùy duyên. Cũng không phải là nhà quý tộc nào cũng có năng lực sắp xếp chỗ ở cho một đội ngũ hơn vạn người.

Nhưng nếu như chỉ là chiếu cố lão ấu thì vẫn có khả năng miễn cưỡng làm được. Về phần những người khác, đương nhiên là chỉ có thể vây quanh đống lửa để ngủ.

Bình Luận (0)
Comment