Bị thương liền kéo theo một kẻ đệm lưng, đây gần như trở thành quy luật trên chiến trường, trong lúc hỗn chiến mọi người giết đến đỏ cả mắt.
Trong đầu chỉ còn lại một ý niệm —— chơi chết kẻ địch trước mắt.
Để tiêu diệt kẻ địch, những binh lính đang chiến đấu không tiếc lấy thương đổi thương, lấy mạng đổi mạng.
Chỉ trong một chén trà, mặt đất đã đổi màu, máu thịt mơ hồ trở thành tô điểm mới cho mặt đất.
"Phụ thân, cứ đánh tiếp như vậy, chúng ta sẽ bị tổn thất rất lớn!"
Một sĩ quan trẻ tuổi nhỏ giọng nói sau lưng Công tước Beckett.
Đây không phải là chiến tranh mà thanh niên này mong muốn!
Ở trong đầu y, kiểu đánh bày mưu nghĩ kế, dựa vào lấy ít thắng nhiều của Hudson mới là chiến tranh lý tưởng.
"Ta biết rồi!"
"Nhưng tôi chỉ biết mỗi cách đánh khô khan này thôi, những chiến thuật khác, ta học nghệ không tinh, lấy ra cũng chỉ tự rước lấy nhục!"
Công tước Beckett thản nhiên nói.
Tướng lĩnh thành công không nhất thiết phải là người đánh giỏi nhất, nhưng nhất định phải là người tự hiểu lấy mình.
Thời trẻ, Công tước Beckett cũng đã thử qua nhiều chiến thuật, nhưng suýt chút nữa là tự hại chết bản thân mình.
Sau khi tự suy ngẫm, lão ta cho rằng mình không có thiên phú cầm quân đánh trận, từ đó lão ta bèn vứt hết toàn bộ chiến thuật ra sau đầu, chỉ chừa lại lối đánh ổn định này.
Ví dụ như hiện tại, trực tiếp chỉ huy quân đội đối đầu trực tiếp với kẻ địch, hoặc là dứt khoát cố thủ thành trì.
Sau khi chọn chiến thuật đơn giản, chiến tích của Công tước Beckett cũng trở nên tốt hơn.
Mặc cho quân địch thi triển đủ loại âm mưu quỷ kế, dù sao lão ta cũng chỉ lù lù bất động. Cho dù mồi nhử được đưa đến miệng thì lão ta cũng không chạm vào.
Chỉ cần cầm quân thì lão ta đều sử dụng cách đánh trận có thể nói là ngu ngốc này với quân địch.
Chiến công hiển hách đương nhiên là không có, nhưng cũng không bị thua thiệt gì lớn.
Thỉnh thoảng thua một trận mà cũng có thể gây ra tổn thất không nhỏ cho kẻ địch.
Sau khi kéo dài thời gian, những vị tướng thích mạo hiểm về cơ bản đều đã chết trên chiến trường, người có chiến tích tổng thể bình thường như Công tước Beckett lại trở thành lão tướng trong quân đội Vương quốc .
"Phụ thân, chiến công của ngài đều nhờ đánh như vậy mà có sao?"
Sĩ quan trẻ hỏi với vẻ khó tin.
Cảnh tượng trước mắt như đang nói với y rằng: những gì mà y học trước đây đều là lãng phí thời gian, trực tiếp đánh với phe địch là đủ rồi.
"Không cần phải cảm thấy kinh ngạc, chiến tranh vốn dĩ là một quá trình bản thân không mắc lỗi, chờ đợi kẻ địch mắc lỗi."
"Nguyên soái Hudson dụng binh như thần, đó là vì hắn có thể dự đoán trước được động tĩnh của quân địch, hoặc nói là điều khiển quân địch theo kế hoạch của hắn."
"Phụ thân con không có bản sự này, nên chỉ có thể ngồi chờ kẻ địch phạm sai lầm."
"Bình thường mà nói, trong tình huống thực lực hai bên tương đương nhau, ta sẽ không thua thiệt."
"Thỉnh thoảng may mắn, phát hiện ra sơ hở của kẻ địch, còn có thể nhặt được một hai chiến công lấy yếu thắng mạnh!"
"Liên tục công thành nhiều ngày, hiện giờ quân địch đã mệt mỏi rồi."
"Con hãy chờ mà xem, hôm nay chúng ta nhất định có thể giải vây cho Pháo đài August!"
Công tước Beckett nở nụ cười tự hào.
Trên chiến trường, chỉ cần có thể giành được chiến thắng, bất kể sử dụng chiến thuật gì cũng đều là chính xác.
Cuộc trò chuyện giữa hai cha con kết thúc, cuộc tàn sát trên chiến trường vẫn tiếp tục. Theo thời gian, binh lính của cả hai bên đều giết đỏ cả mắt.
Đã đến lúc kiểm tra trình độ huấn luyện hàng ngày!
Đúng là binh sĩ của chủng tộc Địa tâm rất hung hãn, nhưng nếu xét về tính kỷ luật thì lại kém xa quân đội Vương quốc.
Bước vào giai đoạn hỗn chiến, chỉ huy cấp cao rất khó kiểm soát được binh lính, chỉ có thể dựa vào tự giác.
Đại chiến lâm vào giai đoạn giằng co, binh lính Vương quốc tự tập hợp lại thành từng nhóm nhỏ, tạo thành một tiểu quân trận phối hợp tác chiến.
Có người hy sinh trong quân trận, binh lính bên cạnh sẽ tự động trám vào chỗ trống. Khi đã đủ nhân số, một số đội ngũ chỉ còn lại một người sẽ tự động gia nhập vào trong đội khác.
Rõ ràng là số lượng binh lính chủng tộc Địa tâm tham chiến nhiều hơn, nhưng khi đối đầu lại thường xuyên biến thành số lượng binh lính Vương quốc nhiều hơn.
Lúc xung phong không cảm nhận được, nhưng khi đến tình trạng giằng co, chuyện này lại được thể hiện vô cùng nổi bật.
May nhờ chỉ có một vài quân đoàn chủ lực mới có những binh sĩ có tốt chất như vậy, nếu như quân đội dự bị cũng có tố chất này, thì trận chiến này đã nghiêng về một bên rồi. ...
Hoàng hôn buông xuống, ánh tà dương nhuộm đỏ mặt đất, cộng thêm những cánh tay đứt, chân gãy rải rác khắp nơi đã tạo nên một bầu không khí kinh hoàng.
Mùi máu tanh nồng nặc tràn ngập trong không khí.
Trận chiến kết thúc, quân địch rút lui, hai nhánh quân đã hoàn thành cuộc hội ngộ trên chiến trường.
"Công tước Beckett kính mến, ta thay mặt cho Công quốc Mosey chào mừng ngài đến đây. Cuộc chiến hôm nay có thể giành được toàn thắng đều là nhờ ngài..."
Raquel đã quá quen thuộc với những lời chào hỏi mang tính công thức hoá như thế này rồi. Nếu không phải vì hình tượng quá chật vật, thì biểu hiện lúc nãy của y có thể xem như hoàn hảo.
"Ngài Tổng đốc khách khí rồi, có thể ngăn chặn quân địch lâu như vậy, thực ra các vị đã giành được chiến thắng rồi."
"Dù chủng tộc Địa tâm có hung hãn đến đâu thì cũng chỉ là kẻ ngoại lai, áp lực hậu cần mà chúng phải gánh chịu lớn hơn chúng ta rất nhiều."
"Chỉ cần kéo dài thời gian thì chúng sẽ tự sụp đổ vì hậu cần."
"Ý chí chiến đấu mà quân đội quý quốc thể hiện trong trận chiến đã được xếp vào hàng ngũ cường quân trên đại lục, tương lai rất có triển vọng."
Mặc dù đây là điển hình của việc ngươi khen ta ta khen ngươi, nhưng những lời của Công tước Beckett cũng không hoàn toàn là nói dối, quân đội Mosey đã thể hiện khá tốt trong trận chiến này.