Là nhân vật chính được mọi người chú ý, Hudson đang dùng chính trải nghiệm của mình để minh họa: cái gì gọi là tham thì thâm!
Từ thời khắc bước vào Thánh Vực, các loại nguyên tố điên cuồng tràn vào trong cơ thể, còn chưa đến thời gian một chén trà, trên trán Hudson đã đổ đầy mồ hôi lạnh.
Điều càng tệ hơn là pháp tắc trong cơ thể cũng bắt đầu náo loạn.
Hỏa, Thủy, Hắc ám, Quang minh, Vận mệnh, tổng cộng năm pháp tắc được kích hoạt cùng một lúc, chỉ cần lấy một pháp tắc ra bên ngoài thôi cũng đủ khiến cho một cường giả cấp 8 phải ghen tị rồi.
Tất nhiên, khi kết hợp năm pháp tắc lại với nhau thì tình hình lại hoàn toàn khác.
Đến lúc phải đưa ra lựa chọn, Hudson không hề do dự, quyết đoán chọn tu luyện chuyên sâu về pháp tắc Vận mệnh.
Ban đầu hắn vốn định đào sâu pháp tắc Hắc ám, nhưng có Đọa Lạc Thiên Sứ làm ví dụ tham khảo, hắn có thể tiết kiệm được kha khá thời gian.
So với pháp tắc Vận mệnh hư vô mờ mịt, việc lĩnh ngộ các pháp tắc hệ nguyên tố vẫn có dấu vết lần theo, tốc độ tu luyện sẽ nhanh hơn một chút.
Hiện giờ các cường giả Thánh Vực trên đại lục cơ bản đều tu luyện pháp tắc hệ nguyên tố. Các loại pháp tắc khác đều thuộc về nhánh nhỏ.
Hudson không phải là kẻ cứng đầu, có hình thức đơn giản thì hắn chắc chắn sẽ không làm khó bản thân.
Nhưng nào ngờ kế hoạch không theo kịp biến hóa!
Thủy hỏa tương khắc, quang ám bài xích lẫn nhau, trong dự đoán của Hudson, lĩnh ngộ pháp tắc Hắc ám sâu nhất có thể áp chế các pháp tắc hệ khác, nhưng khi thực hiện cụ thể lại hoàn toàn không làm được.
Hudson lĩnh ngộ có hạn, không thể thống nhất hai pháp tắc quang ám, kết quả là hai pháp tắc này cản trở lẫn nhau.
Lĩnh ngộ mâu thuẫn này khiến đầu óc Hudson trở nên hỗn loạn, hoàn toàn không biết gì.
Chế độ đơn giản thử nghiệm thất bại, chỉ có thể chuyển sang phó bản cấp địa ngục.
Sự thay đổi này khiến cho pháp tắc các hệ hệ vốn đang náo động bỗng chốc im bặt, Hudson cũng thoát khỏi trạng thái tự phủ định.
Hạt giống sinh mệnh trong cơ thể không ngừng vận chuyển, sương mù bao quanh dần hóa thành giọt nước, từng giọt từng giọt tụ lại, cuối cùng bện thành một sợi dây, không ngừng vận chuyển trong cơ thể.
Cùng với sự chuyển hóa năng lượng, khí thế trên người Hudson cũng không ngừng tăng vọt. Vấn đề vốn mơ hồ cũng dần trở nên rõ ràng.
"Thì ra là thế!"
"Vận mệnh vừa là vô hình, lại vừa là hữu hình."
"Vận mệnh của sinh linh là cố định, đồng dạng cũng là không chừng. cũng là bất định. Có thể thuận theo vận mệnh nước chảy bèo trôi, cũng có thể nghịch thiên cải mệnh đi ra một cuộc đời mới!"
"..."
Cảm thán xong, Hudson nở nụ cười hân hoan trên môi.
Lúc này hắn đột nhiên hiểu ra lý do tại sao những thầy bói kia có thể nhìn thấu quá khứ và tương lai, về bản chất cũng là một phân nhánh nhỏ của pháp tắc Vận mệnh.
Chỉ có điều, thông qua Vận mệnh nhìn thấy chỉ là một trong vô số khả năng của tương lai, bất kỳ sự can thiệp nào cũng có thể khiến tương lai xảy ra sai lệch.
Nhìn thấu quá khứ có độ chính xác cao hơn nhiều, nhưng cần phải gánh chịu sự phản phệ từ dòng chảy Vận mệnh.
Hudson lập tức hiểu ra lý do vì sao nghề thầy bói không thể phát triển mạnh được.
Một chức nghiệp lang thang trên bờ vực sinh tử, chỉ cần sơ ý một chút là sẽ tự hại chết bản thân, thì làm sao có thể phát triển mạnh được chứ?
Thấy rõ chân tướng, Hudson vốn còn hứng thú với tương lai, bỗng chốc lại mất hết hứng thú.
Thánh Vực cũng không phải vô địch!
Nếu như tự mình tìm đường chết thì vẫn sẽ rất dễ vứt bỏ mạng nhỏ.
Chẳng trách rất nhiều thế lực rõ ràng là có bồi dưỡng thầy bói, nhưng việc kiểm soát thông tin lại vẫn giống như không có.
Không phải là họ không thể sử dụng các thủ đoạn siêu phàm để nhìn rõ chân tướng, mà là cái giá phải trả khi làm như vậy là quá lớn.
Trừ phi đến bên bờ vực sinh tử tồn vong, nếu không mọi người sẽ không dùng mạng của thầy bói để đổi lấy chỉ một khả năng thuộc về tương lai.
Tác dụng chân chính của Thầy bói không phải là để thăm dò tương lai, dò xét quá khứ, mà là ra tay can thiệp vào cuộc thăm dò của người khác.
Điển hình nhất là vụ ám sát Caesar III, thầy bói Vương thất không tìm ra được gì, lại còn mất đi hàng chục năm tuổi thọ.
Nếu không có những điều kiện hạn chế này thì trên đại lục đã sẽ không còn thứ gọi là bí mật nữa.
Sau khi củng cố cảnh giới, xác định rằng mình khó có thể lĩnh ngộ được nhiều hơn trong thời gian ngắn, Hudson liền lập tức rời khỏi bế quan mật thất.
Không đợi được lời chúc mừng của mọi người, ngược lại còn bị hai "chủ nợ" tìm đến cửa.
"Maxim, Belersden, hai người các ngươi nhìn ta như vậy làm gì?"
Vừa mới xuất quan, hình tượng có chút chật vật, nhưng không thể che giấu được khí chất tốt của Hudson, đứng ở đâu cũng có thể khiến người ta nảy sinh thiện cảm.
Rồng và gấu không trả lời, nhưng hai cái móng vuốt bày trước mắt đã thể hiện rõ ý nghĩa.
Việc đòi nợ vội vàng như vậy khiến Hudson rất không thoải mái, hắn cũng đâu phải là người quỵt nợ!
"Vội vàng cái gì!"
"Có chơi có chịu, sẽ không thiếu chút tiền đó của các ngươi, lát nữa đi ngân hàng chuyển khoản là được."
Vừa nói, Hudson vừa thưởng một cái tát vào tay gấu và vuốt rồng, nhưng hiệu quả còn không bằng muỗi đốt.
Đối mặt với hai tên da dày thịt béo nữa, trừ phi cầm Thần khí chém, nếu không Hudson thật sự không làm gì được bọn nó.
Khúc nhạc dạo ngắn này không hề ảnh hưởng đến tâm tình tốt của rồng và gấu, một sự kiện có xác suất nhỏ như mọi người cùng nhau đột phá này cũng có thể xảy ra, quả thực là được vận mệnh chiếu cố.
Không cần Hudson đích thân dặn dò, buổi tiệc ăn mừng đã được chuẩn bị sẵn sàng, chỉ chờ hắn xuất quan nữa thôi.