Trên Thánh Sơn.
Lại một lần nữa nhận được tin tình báo từ Tuyết Nguyệt lĩnh, Shelter VII tỏ ra vô cùng bình tĩnh. Như thể tất cả sự ngạc nhiên và mất bình tĩnh đều đã được tiêu hao sạch sẽ từ trước đó rồi.
Giới cao tầng của Giáo Đình cũng tỏ ra rất bình tĩnh về vấn đề này. Giống như việc Hudson đột phá thành công là chuyện đương nhiên vậy, đột phá thất bại mới là tin tức.
Biểu hiện kỳ lạ khiến một đám cường giả trở về từ hải ngoại vô cùng kinh ngạc. Tuy nhiên sau khi xem qua lý lịch của Hudson, mọi thắc mắc đều tan biến.
Mỗi thời đại luôn có một vài kẻ may mắn được Vận mệnh chiếu cố.
Đều là những người đã có tuổi, họ đã trải qua mọi phong ba bão táp, đơn giản chỉ là lý lịch của Hudson truyền kỳ hơn một chút mà thôi.
Cân nhắc đến việc hiện đang trong thời kỳ vạn năm chi kiếp, việc xuất hiện một vài kẻ khuấy đảo phong vân cũng là điều dễ hiểu.
"Kẻ này có chút quỷ dị, sau này các ngươi đều tránh xa hắn một chút, không đến lúc vạn bất đắc dĩ thì đừng nên trực tiếp trở thành kẻ địch với người này."
"Ngoài ra hãy chú ý đến những người có năng lực đặc biệt giống như vậy."
"Đại kiếp Vạn năm đã đến, nhưng Thần linh lại chậm chạp không lộ diện, ngay cả thần tích cũng không giáng xuống một lần, điều này rất không bình thường."
"Rất có thể là đã hạ quân cờ rồi, chỉ là chúng ta không biết mà thôi!"
"Đặc biệt là Raphael, Puccino, Bruno, Olivera, bốn các ngươi gần đây đừng đi lung tung khắp nơi nữa."
"Lần trước may mắn nhặt lại được một mạng, không có nghĩa là lần sau cũng may mắn như vậy."
"Hãy nhớ rằng: Cái chưa biết mới là nguy hiểm nhất!"
Nghe được lời của lão nhân tóc trắng, sắc mặt mọi người đều trở nên nặng nề.
Vào thời điểm Giáo Đình yếu ớt nhất lại gặp phải vạn năm chi kiếp, nghĩ thôi cũng khiến lòng người không yên.
Bốn người được gọi tên là Raphael, Puccino, Bruno, Olivera, lại càng xấu hổ không dám nhìn ai.
Bốn người họ tràn đầy phấn khởi lập đội đi cày phó bản thuyền U Linh, kết quả ngay cả bản thể của kẻ thù cũng không tìm được, ngược lại còn khiến cho bản thân suýt chút nữa là không quay về được.
May mắn là không nhiều người biết, nếu không truyền ra ngoài, họ sẽ trở thành trò cười.
Có lẽ cảm thấy bầu không khí không ổn, Shelter VII lập tức mở miệng nói sang chuyện khác: "Murphy Tôn giả, ngài đã nghĩ ra được gì chưa?"
Lão nhân tóc trắng trước mắt này không chỉ có bối phận cao nhất trong Giáo Đình, mà còn là người có kiến thức uyên bác nhất.
"Chỉ là một suy đoán thôi!"
"Nội dung có chút kinh hoàng, nói ra e rằng các ngươi cũng sẽ không tin."
"Sau này hành động cẩn thận một chút, chỉ với đợt xâm lược của chủng tộc Địa tâm này thì còn lâu mới được gọi là đại kiếp."
"Nhiều nhất cũng chỉ là món ăn khai vị trước kiếp nạn, sau này còn có những rắc rối lớn hơn đang chờ đợi chúng ta"
"Trước khi đại kiếp kết thúc, hãy hòa hoãn quan hệ với các thế lực lớn Nhân tộc. Ta có dự cảm, cần phải đoàn kết mới có thể vượt qua được trận đại kiếp này."
Không giải thích còn đỡ, sau khi giải thích xong, mọi người lại càng tò mò hơn.
Chỉ là Murphy Tôn giả vẫn rất có trọng lượng trong đám cường giả hải ngoại trở về.
Rõ ràng là mọi người đều muốn biết, nhưng khi lời đến bên miệng thì mọi người lại chọn nuốt vào.
"Murphy Tôn giả, Thánh đình ta còn có Thần linh, cho dù đại kiếp có lợi hại cỡ nào thì cũng không đến nỗi..."
Shelter VII còn chưa kịp nói xong, Murphy Tôn giả đã phất tay ngắt lời: "Không nên đặt hy vọng lên thân người khác, Thần linh cũng không phải vạn năng!"
"Lúc rảnh rỗi có thể đi nghe một chút nhạc kịch của tộc Tinh Linh, xem các tác phẩm nghệ thuật của họ, truyền thuyết Đồ thần thời thượng cổ không phải chỉ mới diễn ra một hai lần."
"Hơn nữa trong số những vị Thần Linh đã chết, không phải tất cả đều là tà thần không danh tiếng, còn có một số vị Thần Linh lừng lẫy trên đại lục khi ấy."
"Được rồi, những chuyện này cách chúng ta quá xa vời, đi một bước nhìn một bước vậy."
"Nhiệm vụ của các ngươi trong những ngày tới là mở rộng quân bị chuẩn bị chiến đấu, cố gắng nâng cao sức mạnh quân sự của Thánh đình hết mức có thể."
Có thể thấy là Murphy Tôn giả không mấy hứng thú, dường như không coi trọng tương lai của Giáo Đình. ...
Sâu trong Đại Nguyên, một tên Vu yêu gầy trơ xương đang giằng co với một tên quái nhân hư ảnh.
Dường như cả hai đều có điều e dè, không ai dám ra tay phát động xung đột.
"Vu Yêu Vương, đây không phải là nơi ngươi nên đến, hãy quay trở lại thế giới Nhân tộc đi!"
Lời nói của tên quái nhân hư ảnh không gây ra được chút gợn sóng nào trên mặt Vu Yêu Vương.
"Khặc khặc..."
Sau một tràng cười quái dị chói tai, Vu Yêu Vương không chút khách khí đáp trả:
"Ta có nên đến hay không, đó là chuyện do chủ nhà nơi đây quyết định. Thú nhân đều không nói gì, ngươi cần gì phải xen vào chuyện của người khác chứ!"
"Có thời gian rảnh để dây dưa với ta, không bằng nghĩ biện pháp cải biến hiện trạng, đỡ phải bị người ta đuổi giết ẩn núp khắp nơi."
"Mặc dù ngươi che giấu rất tốt, nhưng ma khí tinh thuần ẩn giấu trong cơ thể đã tiết lộ sự thật rằng ngươi đến từ Ma giới Thâm Uyên."
"Muốn độc chiếm Đại thảo nguyên thì phải thu thập đủ tế phẩm để chuẩn bị mở cổng Ma giới."
"Có nhiều Thú nhân như vậy, cho dù ta tới chia một chén canh thì cũng còn đủ để ngươi sử dụng."
Bị vạch trần thân phận, Quái nhân hư ảnh bỗng nổi giận.
Gã ta hoạt động bên ngoài với thân phận là thành viên của tổ chức tà giáo đã rất nguy hiểm rồi. Nếu bị phát hiện ra thân phận Ma tộc Thâm Uyên, vậy thì sẽ được vinh dự đề danh trên bảng truy nã của tất cả các chủng tộc có trí tuệ.
Là một chủng tộc bị vị diện vật chất người người kêu đánh, ẩn nấp trong bóng tối thì còn tốt, nhưng một khi bị bại lộ thân phận, mất mạng chỉ là vấn đề thời gian.