Đối với một vương quốc nghèo khó mà nói, tỷ lệ hiệu suất - chi phí luôn là ưu tiên hàng đầu.
Giá cả tăng lên, ngân sách ban đầu không đủ, kế hoạch đương nhiên chỉ có thể thất bại.
Caesar IV không trực tiếp tham gia chuyện này chính là quyết định được đưa ra trong cuộc họp nội bộ, trách nhiệm này hiện giờ chỉ có thể đổ lên đầu của chính phủ.
Chỉ với một ánh mắt ám chỉ đơn giản, Hầu tước Delgado đã hiểu được ý của Quốc vương, đây là lúc kích hoạt kế hoạch dự phòng.
"Bệ hạ, chính phủ đã chuẩn bị sẵn các dự án liên quan. Về cách xử lý các lãnh thổ mới được sáp nhập, nhìn chung chúng ta vẫn tuân theo truyền thống của vương quốc - phong tước cho những người có quân công!"
"Chỉ có điều là số lượng công thần có đủ chiến công trong cuộc đại chiến trước đây còn hạn chế, chỉ có thể phong cho một phần nhỏ đất đai."
"Xét thấy nhu cầu kiểm soát lãnh thổ mới, chúng thần vẫn quyết định phong toàn bộ đất đai."
"Để duy trì nguyên tắc công bằng, các quý tộc không đủ điều kiện muốn nhận lãnh địa cần phải trả giá nhiều thứ."
"Ngoài việc phải nộp thuế đất đai 3 kim tệ mỗi mẫu đất, họ còn phải gánh chịu thêm 5% thuế nông nghiệp."
Theo truyền thống của đại lục Aslante, lãnh thổ của quý tộc không cần đóng thuế cho Vương quốc.
Doanh thu tài chính của chính phủ chủ yếu đến từ thuế thương mại, thuế khai thác mỏ, thuế quan, thời chiến có thể thu thêm thuế chiến tranh.
Vương quốc Alpha có tình hình đặc biệt, do áp lực quân sự quá lớn, các quý tộc phải chia sẻ thêm một phần chi phí lương thực cho tiền tuyến.
Đây đều là do bị ép mà ra, nếu mọi người không gánh vác phần nghĩa vụ này, chính phủ Vương quốc nghèo khó sẽ không thể nào nuôi nổi nhiều binh lính như vậy.
Về mặt lý thuyết, đợi sau khi tiêu diệt Đế quốc Thú Nhân, phần chia sẻ này sẽ không còn nữa.
Tổng cộng chỉ thu được một ít thuế như vậy, và còn áp dụng hệ thống nhận thầu thuế, chính phủ nghèo là đương nhiên.
Cho nên mới có chế độ cải cách thuế của phe cải cách. Tuy nhiên trong thời đại nông nghiệp, những khoản thuế này chung quy là có hạn.
Chính phủ thèm thuế nông nghiệp cũng không phải là chuyện ngày một ngày hai.
Chỉ có điều tập đoàn quý tộc không dễ chọc, không ai dám thu thuế của quý tộc, cho nên mới có việc di dời dân tự do thường trú biên giới khai hoang trước đó.
Không còn nghi ngờ gì nữa, dân tự do có hạn, không thỏa mãn được nhu cầu của Vương quốc.
Có thể giải quyết được ba phần lương thực cho tiền tuyến, nhưng cũng chỉ giới hạn trong thời kỳ hòa bình, quân đội thường trú ở tiền tuyến không nhiều.
Một khi bước vào thời chiến, sản lượng ít ỏi đó sẽ chỉ như hạt cát trong sa mạc.
Nhân cơ hội phân đất phong hầu này, chính phủ Vương quốc muốn nhắm vào các quý tộc mới nổi.
Không đủ quân công đã trở thành cái cớ để chính phủ thu thuế nông nghiệp.
Trước đây, nếu dám đưa ra yêu cầu quá đáng như vậy thì chắc chắn sẽ xảy ra tình trạng không ai chịu nhận phân đất phong hầu.
Một công việc nguy hiểm như trấn thủ biên cương, chính phủ không cho trợ cấp thì sẽ chẳng ai muốn đi.
Nhưng tình hình hiện tại rõ ràng đã khác, việc thường trú biên giới có nguy cơ cao đã biến thành nguy cơ thấp.
Tình hình hiện giờ là Vương quốc không gây chuyện thì Đế quốc Thú Nhân đã cảm thấy mừng thầm rồi, đám Thú nhân dám tới xâm phạm biên cương đều đã biến thành phân bón cho Đại thảo nguyên.
"Tể tướng, vừa phải nộp kim tệ, lại phải đóng thuế nông nghiệp, sợ là các quý tộc vừa và nhỏ sẽ không thể chịu nổi!"
Hudson chậm rãi mở miệng nói.
Hudson hiểu rõ động cơ của chính phủ và trong thâm tâm hắn cũng ủng hộ làm vậy. Dù sao hắn cũng không cần phải đóng những khoản thuế này.
Tuy nhiên, do hạn chế về thân phận, trong thời điểm này, hắn nhất định phải tranh thủ một chút gì đó cho những thanh niên có chí hướng trong quân đội. .
"Nguyên soái, thuế đất đai có thể thiếu trước!"
"Nếu sau này lập được công lao lớn cũng có thể bù đắp cho khoản tiền thuế đất đai này. Nên về cơ bản là có thể bỏ qua áp lực về mặt này."
"Còn về vấn đề thuế nông nghiệp, thực ra cũng không phải là vấn đề gì lớn. Chính phủ chỉ thu 5%, mọi người hoàn toàn có thể gánh vác được."
"Chỉ cần giảm bớt tổ chức một vài bữa tiệc trong năm là có thể tiết kiệm được khoản chi này rồi."
"Chủ yếu là để duy trì nguyên tắc công bằng của vương quốc!"
"Việc được phân đất phong hầu trong tình huống không đủ quân công sẽ rất bất công với những người khác nếu không phải trả giá."
Sau khi Hầu tước Delgado nói xong, Hudson lập tức gật đầu.
Nên tranh thủ đều đã tranh thủ rồi, lý do mà chính phủ đưa ra rất đầy đủ —— không đủ quân công!
Còn một chút tì vết nhỏ như trong tương lai lập công có thể bù đắp cho thuế đất đai, nhưng lại không thể miễn thuế nông nghiệp, Hudson cố tình giả vờ như không biết. ...
"Cứ xử lý những lãnh địa mới sáp nhập như vậy đi!"
"Chính phủ sẽ hoàn thành việc phân chia tỉnh quận càng sớm càng tốt, sau đó công bố ra bên ngoài, mời những người có chí hướng trong vương quốc khởi xướng việc mở rộng."
"Tiếp theo, chúng ta hãy thảo luận về vấn đề thế giới Địa tâm."
"Mọi người đều biết là Vương thất có một lối vào thế giới ngầm, để tăng cường sức mạnh của Vương quốc, ta quyết định lấy nó ra để mọi người cùng tham gia phát triển."
Khi Caesar IV nói dứt lời, ngoài Hudson có vẻ hơi ngạc nhiên ra, vẻ mặt của những người còn lại không có chút gợn sóng nào, rõ ràng là họ đã câu thông từ trước.
Đây là nhược điểm lớn nhất của việc ở xa vương đô, rất nhiều tin tức đều bị chậm trễ.
Nếu như ở tại Vương đô, loại chuyện này không có khả năng giấu diếm được con mắt của Hudson, thậm chí khi Vương quốc thảo luận nội bộ thì hắn đã nhận được tin tức rồi.
Sau một lúc thất thần ngắn ngủi, Hudson lập tức tỉnh táo lại.