Nhưng không còn cách nào khác, chiến tranh đã đánh đến đỉnh đầu rồi, vô luận như thế nào cũng không thể bỏ mặc cho quân địch ở trên đầu không ngừng công kích được.
So với các chủng tộc bình thường, Ma thú da dày thịt béo nên can đảm hơn nhiều.
Cung tên bình thường sẽ không tạo ra bất kỳ một mối đe dọa nào đối với Ma thú Thánh Vực.
Chỉ có trang bị ma pháp đặc biệt mới có thể tạo ra uy hiếp nhất định cho kẻ địch.
Ví dụ như: Sàng nỏ, chiêu bài của tộc rết, cộng thêm Phá Ma Thương được chế tạo từ Bí Ngân đồng thời tấn công, liền có thể gây ra mối đe dọa cho Ma thú Thánh Vực.
Điều kiện tiên quyết là phải bắn trúng mục tiêu, nếu không bắn trúng mục tiêu, dù uy lực lớn đến đâu cũng vô dụng. . . .
Trên chiến trường, Ma thú và binh sĩ tộc rết đang hỗn chiến với nhau, cảnh tượng vô cùng rực rỡ.
Ngoài cận thân vật lộn ra, Ma thú còn tự mang thiên phú ma pháp.
Phun lửa, phun băng, tạo sét... tô điểm cho chiến trường rực rỡ sắc màu, trực tiếp mang đến một bữa tiệc thị giác.
Tiếc là không ai có thể thưởng thức cảnh đẹp này, những con Ma thú lao vào trận chiến, nhiều con đang trên bờ vực bùng nổ, hoặc nói là đã bùng nổ.
Ở trung tâm chiến trường, một con Hoang Cổ Man Ngưu đang chạy qua chạy lại trong quân đội tộc rết tới bảy lần, khiến cho đội hình của binh sĩ rết bị phá thành mảnh nhỏ.
Trên thân của Man Ngưu bị cắm ba cây trường thương, còn có vô số mũi tên, nhìn sơ qua nó giống như một con nhím phiên bản phóng đại.
Tuy nhiên, con Hoang Cổ Man Ngưu điên cuồng này lại không hề nhận ra điều đó, cứ như thể cơ thể không phải của mình vậy.
Nhìn thấy cảnh này, tướng lĩnh tộc rết vội vàng tổ chức nhân thủ đi săn lùng, tiếc là cao thủ trong quân đã bị điều đi.
Hoang Cổ Man Ngưu vốn nổi danh là da dày thịt béo, những đòn công kích bình thường căn bản không thể phá vỡ phòng thủ.
Thoạt nhìn có vẻ như có rất nhiều mũi tên cắm trên cơ thể, nhưng mối đe dọa thực sự vẫn là ba cây trường thương kia, mũi tên không hề xuyên thủng lớp da, lý do chính mà nó cắm trên người Man Ngưu là vì lông của nó quá dày.
Sau mỗi lần va chạm đều có vô số mũi tên rơi xuống, nhưng lại không hề thấy vết máu, đó chính là bằng chứng tốt nhất.
"Giết!"
Sĩ quan tộc rết lạnh lùng hạ lệnh.
Nguy hiểm cũng phải lên, chiến cơ hiện giờ là do những cường giả trong tộc liều mạng giành lấy.
Thực lực của đại quân Ma thú không yếu, nhưng đội quân này chiến đấu hoàn toàn dựa vào bản năng, không có bất cứ sự phối hợp nào.
Một khi giết đỏ cả mắt, Ma thú điên cuồng hoàn toàn không phân biệt địch ta, đây là cơ hội của tộc Rết.
Trận chiến đẫm máu tiếp tục diễn ra, máu đã nhuộm đỏ mặt đất. Số lượng Ma thú trên chiến trường ngày càng ít, dường như đã sắp vượt qua thảm họa lần này.
Chứng kiến tất cả những điều này, Vua rết lại không hề vui vẻ chút nào. Trận chiến trên mặt đất có lợi cho tộc rết, nhưng tình hình ở trên trời lại hoàn toàn trái ngược.
Chỉ trong nháy mắt, lại có một cường giả tộc rết bị xé đôi và rơi xuống, khóe mắt vua rết đã ướt át.
Con rết vừa mới vẫn lạc kia chính là thân vệ của ông ta, đi theo ông ta đã ba mươi năm rồi, giờ đây lại phải chịu cảnh thi thể không còn nguyên vẹn.
"Thiên Thanh vương, chiến tranh kéo dài đến nay, cả hai bên đều tổn thất nặng nề, các ngươi đang muốn đồng quy vu tận với bọn ta sao?"
Goran Tôn giả nghiêm nghị chất vấn. ...
"Ha ha..."
"Sự việc lần này là do chính các ngươi gây ra, tại sao lại đổ hết lỗi lên đầu bọn ta?"
"Toàn bộ đại lục đều biết Hắc Thạch sơn mạch là của địa bàn của bọn ta, đám rết vô danh như các ngươi mà cũng dám đến đây gây chuyện."
"Nói thật cho các ngươi biết, nếu như hôm nay không cho bọn ta một lời giải thích thỏa đáng, vậy thì lần gặp mặt sau các ngươi không còn cần thiết phải tồn tại nữa!"
Thiên Thanh vương nói với vẻ giễu cợt.
Đồng quy vu tận là không thể nào, nhưng gây chuyện thì lại cố ý.
Chủng tộc Ma thú quá đa dạng, kẻ thù bẩm sinh vô số, không có năng lực tranh bá đại lục.
Ma thú Thánh Vực đều biết điều này, mâu thuẫn trong nội bộ còn chưa giải quyết được, nên không ai ngu ngốc đến mức muốn xưng bá đại lục.
Không tham gia tranh đoạt bá quyền đại lục không có nghĩa là không làm gì cả.
Hiện giờ đại lục loạn như vậy, nếu như không làm chút gì, sớm muộn gì loạn lạc cũng sẽ ảnh hưởng đến tộc Ma thú.
Tộc Rết Chân To đã vi phạm quy tắc, nên liền trở thành đối tượng để bọn chúng giết gà dọa khỉ.
Nếu không phải vì có ý định kiếm chuyện từ trước, thì tộc Rết Chân To sẽ không bị đại quân Ma thú tìm tới cửa ngay khi vừa vi phạm quy tắc.
Dù sao, hai đại trận doanh đối lập trên đại lục Aslante vốn không phải là đối tượng thích hợp để mang ra giết gà dọa khỉ.
Nguyên nhân mà bọn chúng không trực tiếp ra tay diệt tộc rết là vì các ma thú muốn khoe khoang thực lực với bên ngoài.
Theo một ý nào đó mà nói, sau này tộc Rết Chân To gây ra phong ba càng lớn hơn trên đại lục thì hành động lập uy của bọn chúng lại càng thành công.
Bị uy hiếp, Goran Tôn giả tức đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng lão ta lại không dám đánh cược.
Tộc Ma thú có bao nhiêu lực lượng, các thế lực lớn trên đại lục đều có một nhận thức đại khái, nhưng trong đó không bao gồm tộc Rết Chân To.
Sau khi được nếm mùi thất bại do chênh lệch thông tin gây ra, toàn bộ tộc Rết Chân To đều như chim sợ cành cong, hoàn toàn không dám đánh cược rằng liệu Thiên Thanh Vương có thực hiện lời đe dọa này hay không.
"Thiên Thanh vương, chuyện lần này là do chúng tôi sai, ta có thể cam đoan là sau này sẽ không xâm chiếm một tấc đất nào ở Hắc Thạch Sơn mạch nữa."
"Muốn bồi thường cái gì, các vị cứ tùy tiện nói, chỉ cần nằm trong phạm vi năng lực, chúng tôi đều sẽ cố gắng hết sức đáp ứng!"
Goran Tôn đau lòng hứa hẹn.