Quốc Vương (Bản Dịch)

Chương 1958 - Chương 1958: Tập Kích (2)

Chương 1958: Tập Kích (2) Chương 1958: Tập Kích (2)

Lại nhìn về phía Saiyam Tôn giả, bên người làm gì có bóng dáng con rết nào nữa.

Rốt cuộc là đã đi vào trại địch để phá hư, hay là đã sớm chạy trốn rồi, bây giờ không thể biết được.

Thò đầu ra là một dao, rút ​​đầu lại cũng là một dao, chú định là không thể trốn tránh.

Tướng lĩnh trung niên tộc rết cắn răng giậm chân một cái rồi hạ lệnh: "Giết!"

Sau khi nhận được mệnh lệnh, những binh lính tộc rết nằm rạp trên mặt đất nhanh chóng phát động tấn công.

Dưới đêm trăng, những binh lính tộc rết tập kích và những binh sĩ Nhân tộc tuần tra đã xảy ra một cuộc chiến vô cùng ác liệt, máu tươi nhuộm đỏ màn đêm.

Nhận được tín hiệu báo động quân địch tập kích, các binh sĩ Nhân tộc đang ngủ liền lần lượt rời giường và mặc áo giáp.

Bên trong doanh soái, Hudson vẫn chưa tới kịp chìm vào giấc ngủ, nên đã ngay lập tức bước ra khỏi sở chỉ huy.

"Lại là một đội quân nhỏ đánh lén!"

Thấy rõ chân tướng, Hudson cảm thấy rất bực bội. Từ trước đến nay, hắn luôn là người tập kích người khác, vậy mà trong cuộc chiến tranh lần này lại hoàn toàn đảo ngược.

Không phải quyết chiến chủ lực, chỉ là một cuộc đánh lén quy mô nhỏ, giao cho tướng lĩnh trực ban tự xử lý là được.

Vừa rồi hắn còn cảm nhận được một luồng khí tức của Thánh Vực, nhưng khi hắn chạy đến khu vực giao tranh thì bóng dáng Thánh Vực của quân địch đã biến mất.

"Maxim, Belersden, vừa rồi các ngươi có cảm nhận được một luồng khí tức Thánh Vực xa lạ nào không?"

Chỉ là tập kích thông thường thì không sao, nếu cường giả Thánh Vực của quân địch cũng trơ tráo như vậy, thì sẽ rất phiền phức.

"Đương nhiên là cảm nhận được, nhưng tên đó chỉ thi triển hai chiêu ma pháp, sau đó khí tức liền biến mất hoàn toàn."

"Rõ ràng là có chuẩn bị mà đến, nếu không phải vừa rồi gã ta xuất thủ, suýt chút nữa ngay cả ta cũng bị lừa!"

Belersden giành trả lời trước.

Nhận được câu trả lời xác thực, Hudson cũng không biết nên đánh giá như vậy nào, đây là lần đầu tiên mà hắn gặp phải một Thánh Vực nhát gan như vậy.

So với những cường giả Thánh Vực của tộc Rết mà hắn gặp lần trước hoàn toàn là hai thái cực.

Hèn thì hèn một chút, nhưng làm vậy thực sự có thể bảo vệ mạng sống.

Nếu can đảm hơn một chút, nán lại thêm một khắc, thì tối nay sẽ diễn ra một màn tàn sát Thánh Vực.

"Cường giả hệ Hắc ám vốn am hiểu ẩn núp, trong tình huống không tới gần, muốn giấu được chúng ta cũng không khó."

"Ghi nhớ khí tức của con rết này, lần sau nếu gặp được thì trực tiếp tìm cơ hội giết đi."

"Giữ lại một kẻ địch cẩn thận như vậy, sớm muộn gì cũng sẽ trở thành mối họa!"

Trong khoảnh khắc một người một gấu trò chuyện, tình hình trên chiến trường cũng đã trở nên sáng tỏ.

Quân phòng thủ kịp phản ứng, ỷ vào ưu thế về binh lực, đã triển khai vây giết binh sĩ tộc rết tập kích.

Thấy đại thế đã mất, tướng lĩnh trung niên của tộc rết liền vội vàng hạ lệnh rút lui.

Tiếc là mọi chuyện đã muộn, bị bao vây rồi, bản thân chúng không thể quyết định được việc mình có thể rời đi hay không.

Saiyam Tôn giả được bọn chúng ký thác kỳ vọng, cho đến khi bị tiêu diệt thì vẫn không hề xuất hiện.

"Bỏ con tốt quấy rối" không được đề cao trong quân sự, nhưng không có nghĩa là tác dụng nhỏ.

Trải qua một phen khốn đốn như vậy, Hudson còn tỉnh cả ngủ, chứ đừng nói gì đến binh lính bình thường.

May mà hắn đã sớm dự đoán từ trước, cho dựng trại sớm, để các binh sĩ nghỉ ngơi mấy tiếng, nếu không thì ngày mai không biết có bao nhiêu người ngáp ngắn ngáp dài.

Trong doanh trướng của chủ soái, sau khi hiểu rõ đại khái tình hình thiệt hại và thắng lợi, Hudson liền để các tướng lĩnh đi nghỉ ngơi.

Là một cường giả Thánh Vực, ba năm ngày không ngủ chỉ là chuyện nhỏ, kiên trì tám ngày mười ngày cũng được.

Nhưng tướng lĩnh bình thường thì khác. Không nhân lúc đại chiến chưa bộc phát để điều chỉnh tốt trạng thái, đợi đến khi ra chiến trường sẽ rất dễ bị tổn thất lớn.

"Nguyên soái, phản ứng của quân địch có gì đó không ổn. Cho dù là sử dụng kế sách mệt binh thì cũng không nên chỉ phái một đội quân nhỏ như vậy đến đây."

"Nếu như vừa rồi phái mấy vạn đại quân tới, thì tình hình chiến đấu đã hoàn toàn khác rồi!"

Tổng đốc Pierce vẻ mặt nghiêm túc nói.

Ánh trăng dù sáng đến đâu cũng không thể sánh bằng ban ngày. Tận dụng lợi thế chiến đấu ban đêm, những binh sĩ rết có linh lực ít hơn mà còn đạt được chiến tích 1 đổi 1.

Nếu như doanh địa không được phòng bị nghiêm ngặt, thì tình hình sẽ càng tệ hơn.

Nếu số quân địch đến đây đánh lén tăng lên gấp trăm lần, lợi dụng sự không thích nghi với bóng đêm của binh sĩ Nhân tộc, không chừng thật sự có thể đánh lén thành công.

"Việc địch tấn công bất ngờ thực sự nằm ngoài dự đoán của chúng ta, tất cả các biện pháp đã chuẩn bị trước đây đều không được sử dụng."

"Nhưng mà đêm nay thực sự là một thời điểm tốt để tập kích!"

"Quân đội của ta vừa mới tiến vào Hành lang trăm dặm, hoàn toàn không quen thuộc với môi trường xung quanh. Bố trí một đội binh mã mai phục trong rừng núi, tỷ lệ dạ tập thành công sẽ tăng lên ít nhất là 20%."

"Trận chiến nhỏ vừa rồi chỉ có hai khả năng: Hoặc là kẻ thù có ý đồ khác; hoặc là quân lực của chúng đang căng thẳng."

"Mưu tính cũng cần phải cân nhắc đến tình hình thực tế."

"Hành lang trăm dặm chỉ rộng có chừng này, trong khu vực hạn hẹp như vậy, không có nhiều chiến thuật có thể áp dụng được."

"Huống chi bọn chúng lại vừa đánh một trận với Ma thú, mối quan hệ của hai bên không thể lập tức khá lên được, nên sẽ không có chuyện đi vòng qua Hắc Thạch sơn mạch để bọc đánh đường lui của chúng ta!"

"So với sự kiện có xác suất thấp này, ta thiên về khả năng thứ hai hơn."

"Chúng ta không biết được lộ trình từ thế giới Địa Tâm ra ngoài này là bao xa, nhưng chắc chắn sẽ không dễ dàng."

Bình Luận (0)
Comment