"Theo thông tin phản hồi từ chiến trường Hessen, số lượng quân đội mà tộc Rết tung ra đã vượt quá 50 vạn, đối với một chủng tộc Địa tâm mà nói, áp lực chắc chắn sẽ không nhỏ."
"Nếu như còn mấy chục vạn đại quân lưu thủ thì chúng cũng sẽ không lập tức rút lui sau trận đại bại trước rồi"
Hudson bình tĩnh phân tích.
Bất kỳ manh mối nào trên chiến trường cũng đều là nguồn tin tức. Chỉ cần bóc tách từng lớp, khôi phục bản chất của sự vật là được.
Về mặt quân sự, bất kỳ mưu kế nguy hiểm nào cũng có tỷ lệ thành công thấp.
Tỷ lệ thành công hai mươi phần trăm đã đủ để đánh cược rồi.
Nếu không dám đánh cược thì đừng liều lĩnh, không ai có thể thành công chỉ với một lần mưu đồ.
Về mặt này, Hudson rất có quyền lên tiếng. Nhiều mưu kế kỳ diệu mà hắn sử dụng trước đây đều dựa vào sự chênh lệch thông tin.
Nếu như không phải vì kẻ thù chưa từng trải qua, thiếu kinh nghiệm đối phó, không có bất kỳ đề phòng nào trước đó, thì cũng sẽ không thành công dễ dàng như vậy.
Lúc này, Liên minh quý tộc tỉnh Đông Nam rõ ràng là đã có sự chuẩn bị, bất kể là sử dụng mưu kế hay chiến thuật nào thì tỷ lệ thành công cũng không cao.
Từ thông tin phân tích ra, suy luận ngược lại tình hình của địch sẽ đơn giản hơn nhiều.
"Ý của Nguyên soái là nói quân địch không muốn quyết chiến với chúng ta, hiện giờ liên tục phái người đánh lén chỉ vì muốn kéo dài thời gian."
"Nhưng nếu không đủ binh lực thì tại sao quân địch lại vội vã tấn công Vương quốc Hessen như vậy, chẳng lẽ bọn chúng không sợ bị chúng ta cắt đứt đường lui sao?"
Tổng đốc Pierce nói với vẻ khó tin.
Kết quả suy luận ra được quả thật là quá phi lý!
Trước đó không lâu mới đánh một trận với bọn họ, bây giờ lại dám để lộ lưng cho họ, quả thực là đang tìm đường chết.
"Để xác minh vấn đề này, chúng ta chỉ có thể đi hỏi giới cao tầng của tộc Rết Chân To!"
"Không chừng bọn chúng bị lực lượng hắc ám ăn mòn đầu óc, mạch tư duy khác với chúng ta, hoàn toàn không cân nhắc đến hậu quả khi đưa ra quyết sách."
"Hoặc là quen thói thống trị ở thế giới Địa Tâm, từ trước đến nay chỉ có chúng bắt nạt người khác, chưa từng có ai dám bắt nạt chúng."
"Hoặc là Vua Rết ngu xuẩn vô năng, trên triều toàn là những kẻ nịnh hót, đưa ra quyết định một cách mơ mơ hồ hồ."
"Trường hợp nào cũng có thể xảy ra, nếu có thể suy luận theo lẽ thường thì trước đây chúng cũng sẽ không xâm lược tỉnh Đông Nam của chúng ta!"
Hudson dang rộng hai tay nói.
Không phải là hắn đang đánh giá thấp kẻ địch, mà thực sự là vì tộc Rết Chân To có quá nhiều hành động ngu xuẩn.
Xâm lược tỉnh Đông Nam là lần phạm sai lầm đầu tiên, còn có thể đổ lỗi cho việc chưa hiểu rõ tình huống, phán đoán sai chiến lược.
Nhưng việc mở rộng sang Hắc Thạch sơn mạch, chọc giận Ma thú, chính là điển hình của việc không rút ra bài học nào.
Nếu suy luận của Hudson là chính xác, thì bây giờ chính là lần phạm lỗi chiến lược thứ ba.
Một chủng tộc liên tục mắc sai lầm chiến lược như vậy, nói giới cao tầng không có vấn đề thì cũng không ai tin.
Bản chất của chiến tranh là bản thân cố gắng hết sức để tránh mắc sai lầm, sau đó chờ đợi kẻ địch mắc sai lầm.
Mặc kệ là có chuyện gì xảy ra đằng sau, quân địch đã phạm sai lầm thì nhất định phải tận dụng. ...
Đêm khuya, trong đại doanh tộc rết, giới cao tầng vẫn đang bận rộn.
Saiyam Tôn giả vội vàng trở về tham gia hội nghị, còn đội quân lão ta mang đi quấy rối kẻ địch đương nhiên là không còn hình bóng.
"Tôn giả, chiến quả thế nào?"
Vua Rết quan tâm hỏi.
Thực lực trong tay không đủ, làm gì cũng không tự tin.
Trong thế giới Địa Tâm, tộc Rết Chân To chính là đại tộc xếp hàng đầu, nhưng khi đến thế giới mặt đất thì lại chẳng là gì cả.
Không phải người bình thường nào cũng có thể chấp nhận được sự chênh lệch này. May mà không chỉ có bọn chúng chịu khổ, mà tình cảnh của nhiều chủng tộc Địa tâm khác cũng gần như vậy.
Ngay cả vương quốc yếu nhất cũng có thực lực tổng thể mạnh hơn bọn chúng.
Tình hình hiện tại là ví dụ điển hình nhất.
Vương quốc Hessen sau một thời gian dài thất bại liên tiếp, tập hợp quân đội tư nhân quý tộc của một số tỉnh lân cận, tộc rết liền có phần kiệt sức.
Theo phản hồi của Nguyên soái Howell, không phải là không thể đánh bại quân địch, mà là không thể giành chiến thắng mà vẫn bảo toàn được lực lượng chủ lực của bản thân.
Thắng thảm không phải là thắng, Nhân tộc có của cải thâm hậu, có thể thất bại rất nhiều lần, nhưng bọn chúng chỉ cần thua một lần là sẽ bị loại ra khỏi "trò chơi Đại lục".
"Chúng ta không bị thiệt!"
Saiyam Tôn giả trả lời có phần lúng túng.
Lão ta cũng không muốn bỏ rơi đồng đội. Mang theo đội quân đi ra ngoài, nhưng khi trở về chỉ còn lại một mình lão ta, thật ra lão ta cũng cảm thấy rất mất mặt.
Nhưng mà mất mặt vẫn còn tốt hơn là mất mạng!
Chiến tranh luôn cần có người hy sinh, hiến tế đồng đội dù sao cũng tốt hơn là hi sinh bản thân.
Biết rõ trong quân địch có cường giả đỉnh cao tọa trấn mà vẫn chọn mạo hiểm xuất thủ đánh lén, Saiyam Tôn giả tự cho rằng mình đã làm quá đủ rồi.
"Không bị thiệt là được!"
"Quân địch cách chúng ta chưa đầy bốn mươi dặm, nếu không quấy rối thì ngày mai sẽ là ngày quyết chiến."
"Hiện tại trong trại chỉ có ba quân đoàn chủ lực và hai quân đoàn hậu cần, quân đoàn bốn mươi ba và bốn mươi lăm hành quân suốt ngày đêm, dự kiến sẽ đến được vào sáng mai."
"Nhưng quân đoàn bốn mươi bảy, bốn mươi tám, bốn mươi chín phải đến ngày mốt mới đến được, bốn quân đoàn tinh nhuệ được điều động từ tiền tuyến, sớm nhất cũng phải đến tối mai mới đến được."
"Hiện tại đang tranh giành thời gian, ngày mai quyết chiến chúng ta chỉ có năm quân đoàn chủ lực và hai quân đoàn hậu cần, nếu ngày kia quyết chiến tổng binh lực sẽ trực tiếp tăng gấp đôi."