"Đội đột kích đã xuất phát rồi, nếu ngừng tấn công vào lúc này, những hy sinh trước đây đều là vô ích."
"Giảm bớt cường độ tấn công đi, cố gắng giảm thiểu thiệt hại đến mức tối đa!"
Quân đoàn trưởng Maas thở dài một hơi rồi trả lời.
Chênh lệch về trình độ văn minh không phải là điều mà một vị tướng lĩnh có thể bù đắp được.
Ma pháp nỏ là thành tựu văn minh ma pháp của thế giới mặt đất trong vài trăm năm gần đây, không liên quan gì đến thế giới Địa tâm.
Những tấm khiên gỗ thông thường hầu như không phát huy được tác dụng gì trước ma pháp nỏ.
Để chặn đứng tên nỏ của kẻ địch, khiên gỗ phải được thay thế bằng khiên thép, nhưng làm vậy thì trọng lượng sẽ tăng lên.
Những chiếc khiên do Rết Chân To chế tạo nặng tới hàng trăm pound.
Mang một chiếc khiên như vậy tiến lên đúng là có thể chặn đứng tên nỏ của kẻ địch, nhưng thể lực của binh sĩ cũng sẽ bị tiêu hao hết.
Nhận ra vấn đề cũng vô dụng, trận chiến đã nổ ra, họ không thể lập tức biến ra một đống khiên có khả năng phòng thủ được ma pháp nỏ.
"Hi vọng cuộc đột kích đêm nay có thể đạt được một số thành quả nhất định, nếu không hai chúng ta sẽ bị họ chế giễu!"
Quân đoàn trưởng Belt khẽ gật đầu nói. ...
Trong đại doanh của liên quân quý tộc tỉnh Đông Nam, Hudson đang ngồi trò chuyện với Tổng đốc Pierce, nhưng tâm trí lại bay đến chiến trường bên ngoài.
Nguyên nhân mà hắn không ra ngoài là vì nhường cơ hội lại cho thuộc hạ.
Hudson đã công thành danh toại rồi, không cần chút chiến công này nữa, nhưng đám thuộc hạ thì có.
Nếu như hắn đích thân chỉ huy, cho dù có giành được đại thắng thì số công lao có thể chia cho mọi người cũng không còn nhiều.
Hudson còn có rất nhiều thân bằng hữu cựu trong tỉnh Đông Nam, hắn không thể cản trở con đường của người mình.
So với các chiến dịch không chắc chắn khác, trận chiến phòng thủ doanh trại đêm nay đã rất dễ rồi.
Cái gọi là phong thái danh tướng, hoàn toàn là đang giả vờ.
Kẻ làm tướng không thể không quan tâm đến chiến trường, những binh lính dưới trướng vẫn đang liều chết chiến đấu với kẻ thù, dù là sai sót ở bất kỳ khâu nào trên chiến trường cũng đều có thể gây ra tổn thất nặng nề.
"Nguyên soái, kẻ địch bên ngoài có phải bị đánh choáng rồi không?"
"Cường độ tấn công này hoàn toàn là đang tặng chiến công cho chúng ta nha!"
Tổng đốc Pierce cười đùa nói.
Đánh giá cường độ chiến tranh thông qua tiếng chém giết trên chiến trường là phẩm chất cơ bản mà một vị tướng lĩnh cần có.
Đối với hai người đã quen với những trận đại chiến mà nói, cuộc chém giết hiện tại hoàn toàn là trò trẻ con.
"Ha ha..."
"Có lẽ quân địch có những kế hoạch khác, chẳng hạn như mai phục một đội quân trong dãy núi, đi đường vòng để cắt đứt đường lui của ta."
"Hoặc là bố trí một ma pháp trận tự hủy, trực tiếp phá hủy hai ngọn núi ở hai bên, kéo theo chúng ta xuống địa ngục."
Hudson nửa đùa nửa thật nói.
Về mặt lý thuyết, việc đi đường vòng để cắt đứt đường rút lui có thể thực hiện được, ít nhất là có hy vọng thực hiện.
Còn việc phá hủy hai ngọn núi ở hai bên, đó hoàn toàn là chuyện đùa.
Chưa nói đến việc tiêu hao bao nhiêu năng lượng để phá hủy những ngọn núi như vậy, vấn đề then chốt là lối vào Địa tâm đang nằm gần đây, một khi xảy ra một vụ nổ lớn, thứ đầu tiên bị ảnh hưởng chính là đường hầm dẫn đến thế giới Địa tâm.
Đòn công kích mang tính chất tự sát diệt tộc như vậy, những người có tư duy bình thường sẽ không bao giờ làm như được.
Dám dẫn quân đến đây chiến đấu là đang khảo sát thực địa. Nếu thực sự có ma pháp trận cỡ lớn, thì hoàn toàn không thể che giấu được trước mắt Hudson.
Hơn nữa, tộc Rết Chân To chỉ vừa mới xuất hiện trên thế giới mặt đất chưa đầy hai tháng, ngay cả khi có thủ đoạn đó thì thời gian cũng không cho phép.
Ít nhất là với thủ đoạn ma pháp của thế giới Nhân tộc sẽ không thể nào phá hủy hai ngọn núi khổng lồ trong thời gian ngắn.
Chuyện mà ngay cả bá chủ đại lục cũng không làm được, Hudson không tin là một chủng tộc Địa tâm có thể làm được.
"Nguyên soái thật biết nói đùa."
"Nếu đám Rết hôi thối đó có thực lực này thì đã sử dụng trong cuộc tấn công phòng tuyến Huyết Nguyệt trước đó rồi, hà cớ gì phải đợi đến bây giờ!"
"Không nói đến việc phá hủy hai ngọn núi lớn, ngay cả việc đi đường vòng thôi cũng đã gặp khó khăn trùng điệp rồi."
"Tám mươi năm trước, gia tộc đã cử người khám phá khu vực này, hành lang dài trăm dặm này là tuyến đường duy nhất thích hợp cho quân đội di chuyển."
"Muốn đi đường vòng thì chỉ có thể đi vòng qua Hắc Thạch sơn mạch, nếu không thì chỉ có thể đi qua một đội quân nhỏ!"
Tổng đốc Pierce vừa nói dứt lời, tiếng la giết bỗng vang lên từ hai bên, việc kẻ thù đi vòng ra phía sau không may đã trở thành sự thật.
Bị đánh mặt, hai người đều có chút ngượng ngùng, nhưng lại không vội ra ngoài xem xét.
Nếu thật sự gặp phải rắc rối lớn, các tướng lĩnh bên ngoài đã sớm phái người tới xin chỉ thị rồi.
Không cử người đến nghĩa là quân phòng thủ vẫn có thể chịu đựng được.
Trọng tâm phòng thủ ở phía trước không có nghĩa là hai bên sườn và phía sau không có bố trí lực lượng phòng thủ.
Hudson, người am hiểu về đánh lén và tìm kiếm điểm yếu của kẻ địch sẽ không để lại lỗ hổng rõ ràng như vậy. ...
"Sưu, sưu, sưu..."
Những binh sĩ Rết phát động đột kích vừa đến gần doanh trại đã bị bắn thành cái sàng.
Đi đường xa tới, trong tay không có bất kỳ vũ khí hạng nặng nào, đối mặt với tên nỏ bay đầy trời, các binh sĩ rết chỉ có thể tránh né khắp nơi.
"Nằm xuống, mau nằm xuống!"
Đoàn trưởng Karliss vội vàng hạ lệnh.
Chỉ trong một thời gian ngắn giao tranh mà đã bị thiệt hại một phần mười quân số, nội tâm gã ta đang sụp đổ.