Quốc Vương (Bản Dịch)

Chương 199 - Chương 199 - Hudson Lão Gia Vô Lương

Chương 199 - Hudson Lão Gia Vô Lương
Chương 199 - Hudson Lão Gia Vô Lương

Người dịch: Whistle

Thế giới loài người chắc chắn là không có thể nào so sánh được với lão ta, còn những chủng tộc có năng lực sinh con thấp như tộc Tinh Linh, tộc Người Lùn, Cự Nhân tộc, Cuồng Chiến Sĩ vv...... Đều không thể nào so được.

Có lẽ chỉ có những chủng tộc mỗi lần sinh một tổ mới có khả năng phân cao thấp với Behemoth đại đế về số lượng con cháu.

May mắn là hơn 90% những chủng tộc này đều có sức chiến đấu không đồng đều, nếu không những chủng tộc khác sẽ không có cách nào lăn lộn trên đại lục này nữa.

Trên thực tế, lúc đầu thì đế quốc Thú Nhân cũng chỉ có mấy chục chủng tộc, sau đó bởi vì đủ loại tạp giao hỗn huyết nên mới lục tục ngo ngoe xuất hiện một đống chủng tộc lộn xộn lung tung.

Ngay cả học giả chuyên nghiên cứu về chủng tộc cũng biết được là trong đế quốc Thú Nhân có tổng cộng bao nhiêu chủng tộc. Mặc dù trong đế quốc Thú Nhân rất hiếm thấy những người nóng lòng sáng tạo ra các chủng tộc kỳ lạ giống như hoàng tử Alex, nhưng ngẫu nhiên cũng sẽ xuất hiện mấy tên như vậy.

Cho dù các học giả có lợi hại như dù thế nào, tốc độ nghiên cứu giống loài mới nhanh đến đâu thì cũng không đuổi kịp tốc độ sáng tạo chủng tộc của bọn chúng.

So ra thì chủng tộc trong thế giới loài người liền ít hơn nhiều. Cho dù là kết hợp với những chủng tộc khác thì cũng chỉ đản sinh ra bán Tinh Linh, bán thú nhân, bán...... Xác suất sáng tạo ra chủng tộc mới không cao.

Chỉ cần nghĩ đến những chuyện này thôi...... Thôi bỏ đi, những chuyện dâm đãng như thế này không phải là thứ mà tiểu quý tộc nên quan tâm.

Nhìn thấy hiệu suất khai hoang yếu kém của đại đội, Hudson liền âm thầm phát sầu. Dựa theo hiệu suất giống như hiện giờ, có lẽ ngay cả Thần Hi chi chủ cũng không biết đến năm nào tháng nào mới có thể khai phá toàn bộ sơn mạch Salam.

Huống chi ở đầu bên kia của sơn mạch còn có một mảnh đầm lầy cực lớn. Nếu như xâm nhập vào sâu bên trong đầm lầy còn không biết nơi đó là nơi nào, nhưng Hudson nghĩ rằng ở điểm cuối của đầm lầy chính là biển cả.

Nguyên nhân vô cùng đơn giản, tỉnh Đông Nam vốn là một tỉnh nằm ở vùng duyên hải, đường biên giới chia cắt với các nước láng giềng chính là mảnh đầm lầy kia, nó có thể kéo dài đến bờ biển thì hắn cũng không cảm thấy kỳ quái.

Một nơi không bị hai nước đặt vào trong bản đồ, ngoại trừ địa hình nơi đó rất đặc thù ra, khả năng cao là bởi vì tất cả mọi người đều bận rộn.

Vương quốc Alpha suốt ngày bị thú nhân uy hiếp, những cuộc xung đột với quy mô nhỏ chỉ là chuyện bình thường, ngắn thì mười mấy hai mươi năm, lâu là bảy, tám mươi năm, đế quốc Thú Nhân chắc chắn sẽ khởi xướng xâm lược phía nam.

Quy mô của cuộc chiến cũng không tuân theo bất kỳ logic gì. Cho dù chỉ là một cuộc xâm lược với quy mô tầm trung thì cũng có thể làm cho vương quốc Alpha bị tổn thương nguyên khí nặng nề.

Nguyên nhân rất lớn mà sơn mạch Salam không bị khai phá chính là vì bị chiến tranh ngăn cản. Bởi vì sau khi mỗi lần nhân khẩu tăng vọt liền sẽ nghênh đón chiến tranh, nhân khẩu căn bản không kịp tràn ra ngoài.

Bao gồm cả vị trí của Hudson ở quận Wright hiện giờ cũng chỉ mới được khai phá cách đây hơn ba trăm năm trước, thời gian khai hoang thật sự cũng chỉ mới hơn một trăm năm. Một vài thôn làng cũng chỉ mới được xây dựng tầm 20-30 năm về trước.

Thực lực của trung tiểu quý tộc có hạn, trong tình huống được lựa chọn, không có người nào nguyện ý vứt bỏ bình nguyên để chạy tới khai hoang khu vực đồi núi.

Ngay cả đồi núi cũng chẳng muốn đụng, càng đừng đề cập đến vùng đầm lầy ở phía sau đồi. Có tiền của để khai hoang vùng đầm lầy này thì chẳng thà đào móc tiềm lực của lãnh địa nhà mình còn hơn.

Dù sao không phải ai cũng giống như Hudson vậy, ngay từ đầu đã xác định cho mình một mục tiêu chiến lược hùng vĩ. Đại đa số trung tiểu quý tộc đều không có kế hoạch phát triển cụ thể, đa số thời điểm đều là học từ những ông bạn hàng xóm bên cạnh.

Một phía khác của đầm lầy được bản đồ đánh dấu là lãnh địa của vương quốc Hắc Thạch, trên đường biên giới còn được ghi thêm bốn chữ lớn —— “Sơn mạch Hắc Sâm”.

Tình huống cụ thể như thế nào thì Hudson không biết. Dù gì thì trên bản đồ đại lục cũng đã được đánh dấu rõ ràng, nghe nói còn có Ma thú qua lại, chắc là sẽ không phải là một đống đất nhỏ giống như sơn mạch Salam đâu nhỉ?

Chỉ cần nhìn phạm vi của đầm lầy là biết rằng nó không phải là do nước đọng trên đống đất nhỏ như sơn mạch Salam này tạo thành rồi.

Không thể tiếp tục làm cá ướp muối như vậy nữa, cho dù đối diện không có đối thủ cạnh tranh thì cũng không thể lãng phí thời gian như thế. Nhỡ đâu một ngày nào đó thú nhân thật sự đánh tới thì sẽ không còn thời gian để trồng trọt nữa.

Nhìn xem đám Bảo trưởng bị triệu tập tới đang tốp năm tốp ba tụ tập thảo luận, Hudson tức giận nói:

“Nói chuyện rất vui vẻ nha? Chuyện vui không thể độc hưởng, có phải cũng nên kể ra cho lãnh chúa của các ngươi là ta đây vui vẻ chung được không?”

“Nếu như tiến độ khai hoang của các ngươi cũng có thể có được hiệu suất như vậy thì ta cũng sẽ rất vui vẻ đó!”

Hudson nổi giận trực tiếp dọa cho đám Bảo trưởng hoảng sợ. Mặc dù trên danh nghĩa là một chức quan, nhưng trên thực tế bọn hắn vẫn chỉ là dân chúng thấp cổ bé họng.

Ưu đãi duy nhất chính là khẩu phần lương thực mỗi tháng sẽ được tăng thêm mười pound, bởi vì thiếu thời gian nên tạm thời cũng chẳng có đặc quyền gì khác.

Còn về tác phong của quan lại, cho dù bọn hắn muốn học thì trong lãnh địa cũng không có người nào có khả năng dạy bọn hắn.

“Ta sẽ không nói thêm mấy lời nhảm nhí như vậy nữa. Bắt đầu từ hôm nay, lấy bảo làm đơn vị, mỗi một bảo tự phân cho mình một khu vực rồi đơn độc khai hoang, mỗi tháng sẽ bình xét một lần.”

“Năm bảo có biểu hiện tốt nhất, tất cả mọi người trong 5 bảo đó sẽ được tăng thêm 1 pound thịt để ăn mỗi tháng, hoa màu cung ứng cũng được tăng thêm 5 pound. Bảo có biểu hiện tốt nhất sẽ được ban thưởng gấp bội.”

Bình Luận (0)
Comment