Người dịch: Whistle
“Bảo trưởng của 5 bảo có biểu hiện kém nhất tự mình đi ra cho ta một cái công đạo. Nếu như không có một lời giải thích hợp lý, toàn bộ Bảo trưởng của 5 bảo đó sẽ bị cách chức, khẩu phần lương thực của tất cả thành viên trong bảo sẽ bị cắt giảm 5 pound mỗi tháng.”
“Sau này ngay cả gia súc, nông cụ đều sẽ được phân chia cho mỗi bảo. Phân phối cụ thể ra sao là chuyện nội bộ của các ngươi, ta mặc kệ.”
“Dù sao ta cũng chỉ cần xem thành quả cuối cùng là được, ai dám gây cản trở cho công cuộc khai hoang này thì ta sẽ đánh gãy chân của kẻ đó trước!” Hudson nghiêm nghị khiển trách.
Hiệu suất của công việc thật sự là quá thấp, hắn nhất định phải nghĩ biện pháp chỉnh đốn lại đám thuộc hạ này. Nếu không làm sao có thể thực hiện được cuộc sống của một đại quý tộc mà Hudson lão gia tha thiết ước mơ đây?
Theo lý mà nói thì chỉ cần phân chia lượng công việc cho mỗi hộ thì có thể đề cao tích cực trong sản xuất. Đáng tiếc là phương pháp phá cách này sẽ làm hỏng quy tắc trò chơi, mà thường thì người mở ra lịch sử khơi dòng sẽ chẳng có kết cục gì tốt cả.
Là một vị quý tộc chính thống, Hudson không muốn mình trở thành người đặc biệt trong mắt của người khác.
Lỡ như có nhiều người nhìn hắn không thuận mắt, lấy lý do là không thực hiện nghĩa vụ của lãnh chúa để kiện hắn lên vương đô, quốc vương trực tiếp bãi bỏ luôn thân phận quý tộc lãnh chúa thì toang.
Khỏi cần nghi ngờ, bậc tiên liệt này cũng đã từng xuất hiện rồi. Trong quá trình phát triển của lịch sử đã xảy ra vô số chuyện kỳ quái.
Rất nhiều chuyện đều không cần thảo luận nó đúng hay sai, chỉ cần người bên cạnh đều cho rằng ngươi sai, vậy thì ngươi nhất định là sai.
Đừng có mơ mà giảo biện, bởi vì một người là vĩnh viễn không thể thể nào thay đổi nhận thức của một đám người. Có lẽ vào một ngày nào đó trong tương lai thì chuyện này sẽ được định nghĩa khách quan hơn, nhưng ngươi vi phạm quy tắc nhất định sẽ không thấy được ngày đó.
Huống chi trong công cuộc khai hoang hiện giờ thì càng cần sự hợp tác của tập thể. Để cho đám người phía dưới đi làm là được, không cần phải đem bản thân mình cũng bỏ vào trong cuộc phong ba này.
Nếu như thật sự muốn chơi trò gia đình phải gánh chịu trách nhiệm gì đó thì dân trong thuộc địa chính là người có tâm tình mâu thuẫn lớn nhất. Đi theo lãnh chúa lão gia lăn lộn, mặc dù cuộc sống cũng chẳng tốt được đến đâu, nhưng ít nhất là không cần phải phiền não.
Thân thể không thể tự do, nhưng từ khi ra đời cho đến khi tử vong đều không cần bản thân phải lo lắng. Cho dù là gặp phải thiên tai thì cũng đã lãnh chúa lão gia chịu trách nhiệm, dù sao bọn hắn cũng sẽ không chết đói được.
Không giống với vương triều phong kiến ở phương đông, tông tộc dân gian có sức mạnh rất to lớn, có thể lấy tông tộc làm đơn vị để ôm thành một đoàn cùng nhau chống cự nguy hiểm, có căn bản để tiến hành cải cách phong kiến.
Nhưng nông nô thì không có tông tộc, nếu như một mình đi ra ngoài tự làm sẽ không biết cuộc sống sau này ra sao, dù sao thì năng lực chống cự với nguy hiểm cơ hồ là số không. Chỉ cần là một vụ tai nạn liền có thể cướp đi toàn bộ mọi thứ của bọn hắn.
Quyết định của lãnh chúa là không thể thay đổi, đám Bảo trưởng không muốn bị đánh gãy chân lập tức cảm thấy tâm tình không tốt.
Vốn cho rằng làm tới chức Bảo trưởng sẽ nhận được sự tin cậy của lãnh chúa lão gia, từ đây có thể sống một cuộc đời hạnh phúc, từ đây có thể đi lên nhân sinh đỉnh phong.
Sự thật chứng minh, trên thế giới này không có bữa cơm trưa nào là miễn phí cả.
Chỉ muốn lấy chỗ tốt mà không làm việc thì thật sự là không thể nào.
Không có người nào dám xem nhẹ lời cảnh báo của Hudson. Quý tộc lão gia đã nói là sẽ bị đánh gãy chân thì sẽ thật sự là bị đánh gãy chân, không có người nào cho rằng cái chân của mình có thể quý hơn uy tín của quý tộc lão gia.
Nhìn đám thủ hạ mặt ủ mày chau, Hudson không có tâm tư nghĩ kế dùm bọn hắn.
Càng là những lúc như thế này thì mới càng có thể rèn luyện một người.
Rốt cuộc là nhân tài hay là xuẩn tài, chỉ cần sau lần khai hoang này liền có thể nhìn ra.
Nếu như là phế vật thì phải chuẩn bị sẵn tâm lý bị đạp xuống. Trong giai đoạn gầy dựng sự nghiệp, việc bổ nhiệm một tên phế vật vào tầng quản lý sẽ có một sức phá hoại rất lớn.
Dù gì thì bên trong lãnh địa cũng có hơn 2 vạn người, chậm rãi sàng lọc thì sẽ có ngày tìm ra nhân tài có tiềm lực để bồi dưỡng.
......
Phong Diệp lĩnh, nhìn thấy hàng xóm ở bên cạnh đang chơi trò khai hoang đến khí thế ngất trời, Nam tước Kettler hâm mộ đến sắp chảy cả nước miếng.
Rõ ràng là tất cả mọi người đều đồng thời bắt đầu khởi nghiệp, kết quả lãnh địa nhà người ta đã tiến vào con đường cao tốc nhanh chóng phát triển, mà lãnh địa nhà mình thì vẫn còn đang phóng như bay trên con đường hao hụt.
Cái gì mà “phương nam giàu có, khắp nơi đều có hoàng kim, tùy tiện rải một chút hạt giống liền có thu hoạch lớn”, bây giờ Nam tước Kettler đã hoàn toàn khịt mũi coi thường những ngôn luận này.
Đúng là tỉnh Đông Nam rất giàu có, lãnh địa nhà mình cũng đúng là rất màu mỡ, nhưng những chuyện này không có nghĩa là y sẽ giàu có.
Muốn phát tài thì chuyện cơ bản nhất chính là phải khai phá lãnh địa trước. Lấy tình trạng khai phá trước mắt của Phong Diệp lĩnh, chỉ riêng việc duy trì thu chi cân bằng còn khó.
“Chú Holman, nô lệ mà gia tộc đưa tới đã đến địa giới nào rồi, còn bao lâu nữa mới có thể đến được đây?” Nam tước Kettler quan tâm hỏi.
Sức lao động không đủ đã trở thành nhân tố quan trọng nhất hạn chế Phong Diệp lĩnh phát triển. Trong bối cảnh không có đủ nông nô và gia súc, Kettler chỉ có thể tìm đến nô lệ thú nhân.
“Tính toán thời gian thì bây giờ cũng đã sắp vào được địa giới tỉnh Đông Nam rồi, nhiều nhất là mười ngày nửa tháng nữa là sẽ đến lãnh địa.”