Quốc Vương (Bản Dịch)

Chương 201 - Chương 201 - Học Tập Hudson

Chương 201 - Học Tập Hudson
Chương 201 - Học Tập Hudson

Người dịch: Whistle

“Nhưng mà những nô lệ thú nhân này không có dễ quản lý như vậy. Nếu không dạy dỗ bọn chúng một chầu thì rất khó có thể làm cho bọn chúng ngoan ngoãn nghe lời.”

“Hơn nữa số nô lệ lần này mà gia tộc đưa tới có đến mấy chục chủng tộc, chỉ riêng việc nói chuyện câu thông bình thường thôi cũng là một vấn đề không nhỏ rồi.”

“Vì để thuận tiện cho việc quản lý, chúng ta nhất định phải mau chóng sàng lọc ra những chủng tộc thích hợp với việc trồng trọt, những người còn lại đều phải nghĩ biện pháp xử lý sạch sẽ!” Kỵ sĩ Holman đằng đằng sát khí nói.

Là một vị Kỵ sĩ từ trên chiến trường lui xuống, ông ta không bao giờ thiếu sát phạt quả quyết. Mâu thuẫn giữa nhân tộc và thú nhân đã tới tình trạng không có cách nào hòa giải.

Trong lãnh địa có một số lượng lớn nô lệ thú nhân đã là một chuyện có mối nguy hiểm cao rồi. Cho dù lãnh chúa lão gia không sợ đám nô lệ này gây loạn thì những nông nô bên dưới cũng không chịu được giày vò.

Vạn nhất phát sinh loạn lạc, Phong Diệp lĩnh vốn đã không ổn sẽ trở nên càng hỏng bét hơn.

“Yên tâm đi, chú Holman. Số nô lệ dư thừa cũng sẽ không bị lãng phí đâu. Chúng ta không dùng được, không có nghĩa là hàng xóm của chúng ta cũng không dùng được.”

“Đúng là đại đa số nô lệ thú nhân thật sự là ngu đến đáng sợ, ngay cả chuyện đơn giản nhất cũng có thể bị bọn chúng làm cho rối loạn. Nhưng nếu như làm một chút việc chỉ cần thể lực mà không cần động não thì bọn chúng vẫn có thể đảm nhiệm được.”

“Mặc dù làm vậy có chút hiềm nghi tư thông với địch nhân, nhưng nếu chúng ta không làm thì những người khác cũng sẽ làm.”

“Phong Diệp lĩnh trường kỳ thiếu hụt, những lãnh địa của các quý tộc khác cũng gần như vậy. Trong hai quận Wright và Ryton này, ngoại trừ Sơn Địa lĩnh tài đại khí thô ra thì tất cả lãnh địa đều giống như vậy.”

“Những tên quý tộc bản địa kia thì còn tốt một chút, chung quy là vẫn kịp hoàn thành cày bừa vụ thu, chỉ cần cầm cự được mấy tháng này, sau đó liền có thể duy trì được trạng thái thu chi cân bằng.”

“Nếu như bọn họ có thể giảm bớt tiêu xài, từ bỏ những chi phí giao lưu quan hệ không cần thiết, giảm xuống trình độ sinh hoạt thường ngày. Nhiều nhất chỉ cần qua một, hai năm liền có thể dần dần có lãi.”

“Nhưng chúng ta thì khác, quân đội chính là căn cơ mà chúng ta có thể đặt chân ở nơi này, đồng thời nó cũng là một ngọn núi lớn đè ở trên đầu chúng ta.”

“Không có quân phí mà vương quốc trợ cấp, không có gì để kinh doanh, không có đối tượng để cướp bóc, nếu chỉ dựa vào công nghiệp sản xuất trong lãnh địa để nuôi sống nhiều binh lính như vậy thì thật sự là rất áp lực.”

“Nhưng mà trước khi quý tộc bản địa chính thức tiếp nhận chúng ta, không duy trì nhiều quân đội như vậy là không được.”

Nếu như không thể mau chóng khai phá lãnh địa, dựa vào tích lũy hiện giờ thì chúng ta sẽ không cầm cự được bao lâu nữa. Dù cháu biết rõ việc bán nô lệ cho Sơn Địa nam tước giống như một ly độc dược bỏ thêm mật ong, nhưng cháu chỉ có thể uống trước đã rồi tính.

“Nếu không trước khi lãnh địa khôi phục được sản xuất mà tài chính bị sụp đổ thì mọi chuyện coi như xong.”

Nam tước Kettler không nhịn được cảm thán nói.

Không quản lý việc nhà sẽ không biết sự khó khăn của người làm lãnh chúa. Trước chiến loạn, Phong Diệp lĩnh là một nơi có sản vật phong phú, mập đến chảy mỡ; nhưng sau một cuộc chiến tranh, mọi thứ đều đã bị phá hỏng.

Trên thực tế, đều là nuôi quân, nhưng chi phí cần thiết khi nuôi trong một lãnh địa hoàn hảo và một lãnh địa nửa tàn nửa phế là hoàn toàn không giống nhau.

Một mảnh lãnh địa toàn diện có đủ lương thực, vải vóc, thịt để ăn, dầu...... Có thể làm được tự cung tự cấp, ngay cả vũ khí trang bị bị hỏng cũng có thể tự mình sửa chữa.

Chi tiêu chủ yếu của lãnh chúa là dùng để mua muối ăn, thay thế vũ khí trang bị, chiến mã mới.

Nông nô binh không cần phải trả quân lương, cho dù là do quân tinh nhuệ do người tu luyện tạo thành, vào thời bình, lãnh chúa chỉ cần cấp cho một chút phụ cấp là được.

Còn phụ cấp đó là tiền hay là lương thực, vải vóc, sản phẩm từ thịt thì phải xem tâm tình của các lãnh chúa lão gia, các binh sĩ sẽ không bắt bẻ.

Ngày mùa vụ thì phải xuống đất trồng trọt, lúc rảnh rỗi thì tiến hành huấn luyện quân sự. Chỉ cần không sống trong thời chiến thì quân phí đều sẽ được duy trì ở mức tối thiểu.

Các quý tộc phương nam thích bồi dưỡng đội hộ vệ do người tu luyện tạo thành, chủ yếu là hoàn cảnh địa lý quyết định. Trên tổng thể thì thiên hạ thái bình, nhưng cũng có rất nhiều khu vực phát sinh ẩu đả.

Đội hộ vệ do người tu luyện tạo thành rõ ràng là sẽ chiếm ưu thế hơn trong các cuộc ẩu đả thường ngày. Huống chi đám quý tộc phương nam cũng muốn bắt chước quý tộc phương bắc bồi dưỡng quân đội, các tiểu quý tộc thì không có điều kiện như vậy.

Các cuộc ẩu đả ngày thường chỉ có thể bồi dưỡng ra những kẻ tranh dũng đấu ngoan, mà quân sĩ bình thường chưa từng lên chiến trường chém giết là sẽ không thể nào trở thành tinh nhuệ được.

Giống như trong cuộc chiến trấn áp Khô Lâu Hội vậy, đối với tỉnh Đông Nam mà nói thì đó là chuyện mấy chục năm khó gặp một lần, có thể gặp được cũng toàn nhờ may mắn.

Đa số thời điểm có tà giáo làm loạn chỉ cần lãnh chúa lão gia đích thân mang theo đội hộ vệ liền có thể trấn áp, có thể gây ra động tĩnh thì ít lại càng ít.

Mặc dù giữa các quý tộc lãnh chúa thường xuyên ước đấu, nhưng song phương lại không thể hạ tử thủ, trình độ kịch liệt chỉ có thể coi là xung đột vũ trang, còn lâu mới có thể xem như chiến tranh thật sự.

Sau khi đáp ứng đủ các nhu cầu trang bị ngày thường, đại bộ phận quý tộc phía nam đều thích tiêu tiền vào trong cuộc sống hàng ngày, bồi dưỡng con em đời sau và duy trì quan hệ nhân mạch. Nếu như có dư lực thì còn sẽ có một số tiền dự trữ đề phòng những trường hợp khẩn cấp.

Bình Luận (0)
Comment