Người dịch: Whistle
Bởi vì mức độ tài nguyên tu luyện được đầu nhập khác nhau, cho nên dù là rất ít lên chiến trường, nhưng vũ lực cá nhân của con em quý tộc phương nam đều không hề chênh lệch khi so với con em quý tộc phương bắc. Dù sao cảnh giới cũng có thể bù đắp được năng lực thực chiến mà.
Phong Diệp lĩnh vẫn còn chưa khôi phục lại sản xuất, nhưng hết lần này tới lần khác lại đang ở trong giai đoạn lúng lúng giữa các quý tộc phương bắc và phương nam, cuộc sống của Nam tước Kettler đương nhiên là cũng khổ sở.
Vì bảo vệ tài chính trong lãnh địa không bị phá sản, vì vượt qua khoảng thời gian gian khổ thời kỳ đầu, Kettler chỉ đành tạm thời buông bỏ mối hận thù trong lòng.
“Kettler, cháu có thể nghĩ được như vậy thì không còn gì tốt hơn. Trong thế giới quý tộc không có cừu nhân vĩnh hằng, chỉ có lợi ích là vĩnh hằng.”
“Không biết là cháu có chú ý đến không, quý tộc bản địa ở hai quận Wright và Ryton đều đang không ngừng tăng cường thực lực quân sự, mà lực lượng quân sự của những quý tộc phương bắc như chúng ta lại đang không ngừng bị suy yếu.”
“Lấy Phong Diệp lĩnh làm thí dụ, đi theo chúng ta đồng thời xuôi nam là ba trăm tư quân, bởi vì cuộc chiến đấu lần trước và không quen khí hậu đã làm giảm quân số, bây giờ chỉ còn lại 278 người, quân số đã giảm không sai biệt lắm là 1/15.”
“Mặc dù ta không có số liệu chi tiết của những lãnh địa khác, nhưng chắc là họ cũng không tốt hơn chúng ta bao nhiêu. Không chừng quân số của một vài tên thích chơi đùa đã giảm xuống hơn 1/10 rồi.”
“Chúng ta còn có thể áp chế được đám quý tộc bản địa trong một thời gian ngắn nữa, nhưng mà theo thời gian trôi qua, thực lực của hai bên sẽ dần được rút ngắn.”
“Nếu như không thể giải quyết êm xuôi mối quan hệ với những người bạn hàng xóm, cuộc sống trong tương lai của chúng ta sẽ rất gian khổ, thậm chí còn có thể bị gạt ra ngoài.”
Nghe xong lời nhắc nhở của Kỵ sĩ Holman, thần sắc của Nam tước Kettler càng thêm ngưng trọng hơn. Mặc dù là y cũng đã phát hiện ra không thích hợp, nhưng không ngờ là vấn đề lại nghiêm trọng đến vậy.
Các cuộc tranh phong giữa quý tộc đều vì tương lai lâu dài, thắng thua nhất thời cũng không đại biểu cho cái gì. Chỉ có người thắng cuối cùng mới thật sự là bên thắng.
Nếu như không thể một gậy đánh chết đối phương, có thể không trở thành tử thù thì tốt nhất đừng nên trở thành tử thù; có thể hóa giải ân oán thì cũng phải tận lực đi hóa giải.
Có đôi khi hóa thù thành bạn cũng là một loại thắng lợi về mặt chiến lược.
Vốn cho rằng bán nô lệ cho ông bạn hàng xóm xấu tính kia chỉ vì có thể lấy được một số tài chính để bù đắp thiếu hụt, bây giờ xem ra không chỉ phải làm mà con phải dùng chuyện này để phá băng quan hệ giữa song phương.
Mặc kệ các lãnh chúa quý tộc phương bắc khác lựa chọn như thế nào, dù sao Phong Diệp lĩnh cũng không được chọn. Hàng xóm mạnh mẽ một cách quá đáng, lao lên thật sự là không có phần thắng nào, tiếp tục đối địch thì người phải chịu thua thiệt chỉ có thể là bản thân mình.
Cho dù là thật sự có thù thì cũng chỉ có thể ghi vào trong lòng trước, chờ sau này có cơ hội rồi mới chậm rãi thanh toán. Không có cơ hội thì cứ tiếp tục giấu ở trong lòng là được, Kettler hắn cũng không phải là người không có tâm cơ lòng dạ.
“Cám ơn lời nhắc nhở của chú, chú Holman, cháu biết tiếp theo mình nên làm như thế nào rồi.”
“Hudson có thể vì lợi ích mà có thể bán những sản phẩm bằng sắt cho chúng ta, vậy thì tại sao chúng ta lại không thể vì lợi ích mà bán những nô lệ này cho quý tộc bản địa chứ?”
“Cuộc làm ăn này không chỉ phải làm, mà còn nhất định phải kiếm một món lớn từ trong đó. Phái người hỏi thăm những gia tộc vận chuyển nô lệ kia xem có nhà nào có nhiều hàng dư thừa không rồi nghĩ biện pháp dùng giá thấp mua lại.”
“Hudson chính là ví dụ tốt nhất. Muốn kiếm được càng nhiều thì chỉ có làm lũng đoạn.”
“Bây giờ đã bắt đầu vào mùa đông, trong ngắn hạn sẽ không có cách vào trong đế quốc Thú Nhân bắt nô lệ được. Cho dù là đầu xuân sẽ khôi phục lại, nhưng muốn mang nô lệ tới đây cũng là chuyện của mùa hè năm sau.”
“Nghĩa là trong vòng nửa năm sau này, nhóm nô lệ này chính là nô lệ thú nhân duy nhất.”
“Hy vọng lần này số lượng nô lệ mà các nhà vận chuyển tới đây sẽ không quá nhiều, nếu không thì một nhà chúng ta sẽ ăn không vô, cuộc làm ăn này sẽ rất khó thực hiện!”
........
Sơn mạch Salam, đứng từ xa nhìn xem đám người đang bận rộn khai hoang, Hudson lão gia hài lòng gật đầu một cái, con gấu con đang ngồi xổm ở trên vai hắn cũng đang tràn đầy phấn khởi học theo.
Tiến độ khai hoang tăng nhiều, kế hoạch khai khẩn ra 2 vạn mẫu đất trước khi tới vụ xuân có khả năng nào là có thể hoàn thành vượt kế hoạch.
Bọn thuộc hạ cố gắng như vậy, Hudson lão gia đương nhiên rất cao hứng. Có điều làm hắn không hiểu là tại sao gấu con lại hưng phấn đến vậy.
Hỏi thì chính là Belersden tiên sinh cao hứng; Tiếp tục truy vấn thì lại nhận được đáp án là Hùng đại gia thích vậy.
Thôi bỏ đi, tâm tư của con gấu con này rất khó đoán. Chỉ cần có một món đồ chơi nhỏ là có thể tự mình vui vẻ mất vài ngày, rõ ràng là không thể phán đoán tâm tình của nó dựa trên tư duy của người bình thường được.
Cực hạn của con người đều là bị ép ra. Kể từ khi Hudson hạ lệnh phân chia khu vực khai hoang ra cho mỗi bảo, tất cả các Bảo trưởng liền lập tức học theo hắn, chia nhiệm vụ ra cho tất cả các giáp.
Cấp trên đè cấp dưới, hình như tất cả mọi người đều vô sự tự thông ở mặt này, nhiệm vụ rất nhanh liền được chia xuống dưới. Càng là chia rõ nhiệm vụ thì càng khó có thể lười biếng.
Một giáp có 10 hộ, những người trong hộ như thế nào thì tất cả mọi người hẳn là đã rõ ràng.
Chuyện này có liên quan đến khẩu phần lương thực, tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm lẫn nhau, ai làm việc nhiều, ai làm việc ít, liếc qua là thấy ngay.
Cho dù không thể nhận được phần thưởng của lãnh chúa lão gia thì cũng không thể đứng chót chịu phạt nha!