Quốc Vương (Bản Dịch)

Chương 203 - Chương 203 - Một Núi Không Thể Chứa Hai Hổ

Chương 203 - Một Núi Không Thể Chứa Hai Hổ
Chương 203 - Một Núi Không Thể Chứa Hai Hổ

Người dịch: Whistle

Những Bảo trưởng ở phía trên đều sợ bị phạt, Giáp trưởng ở giữa cũng sợ, đám nông nô bên dưới thì càng sợ hơn. Chỉ cần trải qua cảm giác bụng đói lâu ngày một lần là sẽ không có người muốn trải nghiệm lần thứ hai.

Nhìn thì như mỗi tháng chỉ cắt giảm năm pound khẩu phần lương thực, nhưng trạng thái thực tế lại thay đổi từ miễn cưỡng ăn no thành đói bụng. Cho dù là có tăng thêm năm pound thì mọi người cũng có thể ăn đến sạch sành sanh.

Trong một thời đại không đủ chất béo, tất cả mọi người đều có một dạ dày lớn. Mỗi ngày thanh niên trai tráng chỉ được nhận có 1,5 pound lương thực, nhưng thực ra trong số lương thực này có 2⁄3 là hoa màu.

Không phải là vì Hudson keo kiệt, mà là trình độ sinh hoạt của nông nô đều là như vậy.

Những lãnh chúa có thể cung cấp vật tư phong phú giống như hắn đã là những lãnh chúa có lương tâm rồi.

Muốn có càng nhiều đồ ăn thì cũng chỉ có thể làm càng nhiều việc hơn. Tỉ như nói: Thợ mỏ, thợ rèn, thường ngày sẽ được cung cấp 1.8 pound lương thực, những thực phẩm phụ khác cũng cao hơn một chút.

Đầu bếp có kỹ thuật và binh sĩ không chỉ mỗi ngày nhận được 2 pound khẩu phần lương thực, hơn nữa lương thực chính cũng từ 1⁄3 tăng đến 2⁄3, thậm chí trong đó còn có một ít lúa mì.

So với tiêu chuẩn cung cấp khẩu phần lúc đầu thì bây giờ đã nâng cao lên rất nhiều. Vào thời điểm lúc ban đầu ít người, lương thực phát ra là thực phẩm chín, nhìn thì có vẻ như số lượng càng nhiều hơn, nhưng trên thực tế, trong quá trình nấu nướng thì đồ ăn sẽ bành trướng lên.

Một pound lúa mì đen cộng thêm một chút rau dại, lá cây liền có thể dễ dàng tạo ra hai pound bánh mì lúa mạch đen. Nếu như bỏ thêm nhiều rau và lá cây thì cũng có thể tạo ra ba pound bánh mì lúa mạch đen.

Những lương thực phụ khác thì kém một chút, bất quá cũng chỉ dùng để nhét đầy bao tử, không có gì tốt để bắt bẻ.

Khó khăn chỉ là tạm thời, tình trạng thức ăn khan hiếm hiện giờ chủ yếu là ngành chăn nuôi và trồng trọt chưa phát triển. Chỉ dựa vào lượng thịt đi săn mang lại, với nhân khẩu năm chữ số thì đương nhiên là hạt cát trong sa mạc.

Tốc độ bành trướng của ngành chăn nuôi có hạn, nhưng ngành trồng trọt thì lại có thể phát triển rất mạnh và vô cùng đơn giản. Số đất đai mới khai hoang được, Hudson chuẩn bị trồng đậu nành, đậu phộng, cây đay......

Đến lúc đó làm thêm cái công nghệ ép dầu, có lẽ bắt đầu từ năm sau thì việc cung cấp dầu sẽ có chuyển biến tốt hơn.

Bây giờ thì chỉ cần ở bên cạnh nhìn xem là được. Xét về kinh nghiệm khai hoang thì đám nông nô làm lụng vất vả này sẽ có nhiều kinh nghiệm hơn Hudson lão gia.

Nông cụ, gia súc, đều đã được phân phối, nhiệm vụ của lãnh chúa lão gia đã hoàn thành. Việc còn lại tùy đám nông nô tự do phát huy là được, dù sao Hudson lão gia cũng chỉ quan tâm đến thành quả.

Chuyện này đã chứng minh là cực hạn của con người đều bị ép buộc mà ra. Hudson lão gia vô lương chuẩn bị tiến hành mở rộng chuyện này.

Tỉ như nói: Trồng trọt lương thực cũng có thể tiếp tục để Bảo trưởng phân chia nhiệm vụ, đến lúc thu hoạch so sánh sản lượng là được; trên quặng mỏ cũng có thể bắt đầu phân tổ, sau đó trực tiếp so sánh tổ đứng đầu sản xuất và báo hỏng......

Trong đầu Hudson đang hình thành một bản kế hoạch dẫn đạo đám thuộc hạ, chỉ cần bản kế hoạch này hoàn thiện liền có mở rộng toàn bộ lãnh địa.

“Lão gia, sản lượng đồ sắt tháng này đã ra rồi, tổng cộng sản xuất được 41 bộ bản giáp, 1324 thanh đại đao, 1300 cây chuỳ sắt......”

“Bọn thuộc hạ đã làm theo lời dặn của ngài, thông báo cho các quý tộc lão gia tới nhận hàng, dự tính là trước ngày Thần giáng chúng ta có thể hoàn thành được một nửa đơn đặt hàng, số còn lại có thể xong trước đầu xuân năm sau.”

“Nhưng mà mấy đơn hàng mới phát sinh gần đây thì tạm thời không được tính vào trong này. Dựa theo ý chí của ngài, chúng tôi vẫn luôn tuân theo nguyên tắc tới trước tới sau.”

“Số lượng của đơn hàng mới không phải là quá nhiều, đại khái khoảng chừng nửa tháng là có thể hoàn thành. Nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, bắt đầu từ mùa năm năm sau, nhiệm vụ của khu vực khai thác mỏ sẽ dần giảm xuống.”

Những lời mà lão quản gia nói đã làm cho thần sắc của Hudson trở nên ngưng trọng. Áp lực của nhiệm vụ sản xuất bị giảm xuống cũng không phải là chuyện tốt.

Mặc dù có thể để đám thợ mỏ dư thừa đi khai hoang, sẽ không lãng phí sức lao động, nhưng khai hoang là một khoản đầu tư dài hạn, trong thời gian ngắn sẽ khó có thể lợi nhuận.

Dựa theo cục diện hiện giờ, lợi nhuận sang năm của lãnh địa chắc chắn sẽ giảm xuống rất nhiều. Đối với một kẻ nợ nần chồng chất như Hudson lão gia thì việc lợi nhuận giảm xuống là rất nguy hiểm.

Tuy nói là đám chủ nợ sẽ không tới cửa đòi tiền, nhưng có tiền vay tiền và không có tiền vay nợ là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau.

Thế cục trở nên ổn định, sẽ không còn tình trạng thị trường bùng nổ nữa, sau này hắn nhất định phải thay đổi sản phẩm.

Buôn bán súng ống là không thể từ bỏ, nhưng nhất định phải giảm tỷ trọng xuống. Nguyên nhân chủ yếu vẫn là thực lực của hắn quá yếu, chỉ có thể quay vòng ở thị trường cấp thấp.

Thị trường nông nô bình nhìn như khổng lồ, nhưng trên thực tế chỉ có một số ít quý tộc là nguyện ý bỏ tiền. Đại bộ phận đều là khi bản thân cảm nhận được nguy hiểm thì mới chịu đặt hàng.

Chỉ cần nhìn vị trí hộ khách là biết, các quý tộc không giàu có ở hai quận Wright và Ryton đã cống hiến hết 70% số đơn hàng vũ khí.

Nếu như không nhờ Khô Lâu Hội tung hoành ở quận Arbor một trận, dọa cho đám quý tộc ở đó vội vàng tăng cường lực lượng quân sự thì tỷ lệ này còn có thể cao hơn.

So ra mà nói, lượng tiêu thụ của nông cụ và vật dụng hàng ngày lại càng cân đối hơn. Về mặt tổng thể thì chỉ bán ở hai quận Wright và Ryton, nhưng chủ yếu là vấn đề phát triển thị trường.

Bình Luận (0)
Comment