Người dịch: Whistle
Từ khi Khô Lâu Hội bắt đầu khởi xướng phản loạn, khu mỏ Salam liền ngừng bán sắt ra ngoài, bởi vì quan hệ cung cầu, cho nên giá sắt ở tỉnh Đông Nam đã bắt đầu tăng vọt.
Giữa chừng có lúc tăng lên gấp đôi, cho dù là hậu kỳ đã hạ xuống, nhưng giá cả cũng đã tăng lên hơn 30% so với trước đó. Mặc dù là vậy thì trên thị trường vẫn đang thiếu hàng.
Dưới tình huống này, trực tiếp mua sắm sản phẩm sắt thành phẩm cũng dần trở thành lựa chọn mới của các lãnh chúa.
Ở nhà ngồi đợi khách tới cửa mà đã có đơn đặt hàng rồi, nếu như chủ động rải hàng ra ngoài thì chắc là tình hình sẽ tốt hơn.
Muốn bình ổn vượt qua tác động gây ra cho lãnh địa khi đơn đặt hàng bị suy giảm thì lựa chọn tốt nhất chính là xây dựng một mạng lưới tiêu trải rộng khắp toàn tỉnh.
Nhưng muốn xây dựng một mạng lưới như vậy lại không phải chuyện dễ. Trong tỉnh Đông Nam này chỉ có gia tộc Dalton là nắm giữ một mạng lưới tiêu thụ muối hoàn chỉnh.
Hudson không biết là lợi nhuận trong đó phong phú cỡ nào, dù sao chỉ cần là lợi nhuận trong một quận bất kỳ của người ta cũng cao hơn toàn bộ ngành sản xuất trong của Sơn Địa lĩnh.
Nếu không có sản phẩm bằng sắt thì còn có thể thay thế bằng những dụng cụ được làm bằng đồng, đồ gốm, gỗ vv...., nhưng muối ăn thì lại không thể thay thế.
Từ lãnh chúa cho đến đầy tớ đê tiện nhất, người người đều cần muối ăn. Không chỉ riêng con người phải ăn, mà ngay cả gia súc cũng cần phải bổ sung chút ít muối.
Một sản phẩm mà tất cả mọi người và vật đều cần sử dụng cộng thêm việc lũng đoạn làm đã tạo ra một ngành nghề có lợi nhuận kếch xù.
Những sản phẩm sắt mà Hudson bán ra thường thường còn phải giảm giá cho những khách hàng lớn, mà muối ăn của gia tộc Dalton thì chưa bao giờ có chuyện giảm giá.
Không chỉ không giảm giá, mà bọn chúng còn thường xuyên bỏ thêm đồ vào bên trong. Loại muối thô thấp kém mà bình dân đang sử dụng không chỉ có màu vàng, mà còn có thể nhìn thấy những thứ hạt cát, bùn đất, mảnh gỗ vụn bám vào.
Muốn ăn muối có chất lượng tốt, không có vấn đề gì, chỉ cần bỏ thêm tiền là được. Hai ngân tệ một pound muối tinh thì sẽ tốt hơn rất nhiều, không chỉ không có tạp chất, ngay cả màu sắc cũng đổi thành màu trắng.
Nếu như tiếp tục thêm tiền, một kim tệ một pound muối ma pháp, phẩm chất còn có thể tốt hơn nữa. Nghe nói là muối này có bỏ thêm những yếu tố ma pháp vào trong, sau khi ăn có khả năng đề cao được một tí ti lực tương tác của bản thân với nguyên tố ma pháp, đây là loại muối mà các Pháp sư lão gia thích nhất.
Là một gã Ngụy ma pháp sư, Hudson có thể trịnh trọng tuyên bố, nhưng chuyện này hoàn toàn là lời đồn.
Đúng là trên lý luận có thể nâng lực tương tác với nguyên tố ma pháp, nhưng mà đó là trong trường hợp phải ăn với số lượng lớn. Nếu như mỗi ngày có thể ăn mấy pound muối ma pháp thì sẽ có thể nâng cao một hai phần mười lực tương tác, đây đã là giới hạn tác dụng của loại muối này.
Nhưng vấn đề là muối thì làm sao có thể ăn với lượng lớn được? Coi như bỏ qua vấn đề tiền bạc thì cơ thể cũng không chịu nổi!
Chỉ có thể nói là dù ở thế giới nào cũng phải nộp thuế cho sự ngu dốt. Khác nhau nằm ở chỗ là thuế ngu dốt trên lục địa Aslante này chỉ nhằm vào những kẻ có tiền.
Thẳng thắn mà nói, với số lượng thành viên được phân bố đông đảo của gia tộc Koslow thì việc thành lập một mạng lưới thương nghiệp cũng không khó.
Vấn đề là Hudson vẫn luôn luôn khắc ghi một câu chân lý —— Không hùn vốn làm ăn với thân bằng hảo hữu.
Giao dịch một lần hai lần thì không sao, hợp tác thương nghiệp trong thời gian thì chắc chắn sẽ xảy ra xích mích.
Chỉ cần một lần giải quyết không thỏa đáng thì không riêng gì chuyện làm ăn bị tổn hại, mà ngay cả mối quan hệ cũng sẽ không còn.
Bằng hữu thân thích không được, vậy thì những quý tộc khác lại càng không. Dù sao đây là chuyện kiếm tiền, nếu như cho người ngoài làm mà không cho người mình làm, vậy thì đám bằng hữu thân thích sẽ nghĩ như thế nào?
Trên thực tế, cho dù Hudson có chịu từ bỏ ranh giới cuối cùng, tìm người trong nhà để hợp tác thì cũng sẽ vô cùng phiền phức. Ai bảo thân thích bằng hữu của hắn nhiều như vậy?
Những chuyện làm ăn kiếm được tiền thì tất cả mọi người đều rất sẵn lòng thò tay vào. Cho ai làm, không cho ai làm, mặc kệ hắn có lựa chọn như thế nào thì cuối cùng đều sẽ khó tránh khỏi việc phải đắc tội với người.
Biện pháp tốt nhất là mình trực tiếp tổ chức nhân thủ đi làm. Trong thời đại phong kiến mà chơi bán hàng trực tiếp thì sẽ rất khó.
Sự an toàn chỉ là thứ yếu, mấu chốt nằm ở chỗ nhân tài. Nhiều nhân viên tiêu thụ như vậy, không phải a miêu a cẩu gì cũng có thể giao tiếp với các quý tộc lão gia.
“Ta biết rồi, tiếp tục sản xuất theo kế hoạch đã đề ra đi. Những chuyện khác, ta sẽ xử lý.” Hudson mặt không đổi sắc trả lời.
Chuyện đại sự này không cần phải làm phiền quản gia được mượn tới này. Thân phận quyết định lập trường, nhỡ đâu ông ta mang một chút tin tức về nhà thì cũng không phải là chuyện tốt.
......
Mặc dù Hudson vẫn đang đắm chìm trong sự phiền não về việc xây dựng mạng lưới thương nghiệp, nhưng chuyện này không có nghĩa là hắn sẽ xem nhẹ những biến cố lớn xảy ra bên ngoài.
Đầu tiên là chuyện vương quốc Alpha và Giáo Đình đã đạt thành hòa giải dưới sự hỗ trợ của các quốc gia khác. Dựa vào tin tức thu thập được, Hudson tổng kết lại thành một câu:
“Chuyện đã qua rồi, mọi người cũng đừng truy cứu nữa; Sau này nước giếng không phạm nước sông, không được can thiệp vào chuyện của đối phương.”
Tin tức trong tay Hudson có hạn, tạm thời hắn không thể nào phán đoán ra được vương quốc Alpha đang chịu thiệt hay chiếm tiện nghi trong phần hiệp định này.
Chuyện duy nhất mà hắn có thể xác định chính là trong khoảng thời gian gần đây thì hai thế lực lớn sẽ không phát sinh xung đột, ngày tháng yên bình của vương quốc Alpha có thể tiếp tục kéo dài, Sơn Địa Lĩnh vẫn còn thời gian để làm ruộng.