Ít nhất cũng phải đào một vài cái hố bẫy ngựa, trì hoãn tốc độ hành quân của kẻ địch.
Đáng tiếc là thực tế không có nếu như, chỉ trong chớp mắt, mưa tên đã lao đến trước mặt họ.
Lại là cảnh tượng quen thuộc này, Nguyên soái Howell tức đến dậm chân. Quân địch hoàn toàn nắm được điểm yếu của họ, và níu lấy điểm yếu này không buông.
"Nâng thuẫn!"
Nguyên soái Howell tức giận hạ lệnh.
Chỉ thấy những binh sĩ rết ở hàng trước nhanh chóng đẩy ra một tấm chắn bằng ván gỗ, phía trên còn được quấn chăn vải bố.
Hiệu quả phòng ngự như thế nào thì còn cần được kiểm chứng, nhưng ít nhất cũng có thể ảnh hưởng đến tầm nhìn của quân địch.
"A..."
Những tiếng kêu thảm thiết vang lên, mũi tên xuyên thủng tấm chắn bằng ván gỗ rồi đâm thẳng vào cơ thể binh sĩ rết.
Hiệu quả là có, nhưng tiếc là không đủ.
Lúc đầu mũi tên có thể liên tục xuyên qua cơ thể của ba binh sĩ, nhưng hiện giờ chỉ có thể cắm vào cơ thể của binh sĩ thứ hai.
Nhìn thấy cảnh này, Nguyên soái Howell lộ ra một nụ cười khổ bất đắc dĩ.
Lần này gã ta thực sự đã cố gắng hết sức, trong điều kiện hiện tại, gã chỉ có thể tạo ra những "lá chắn" như vậy.
Về mặt lý thuyết, chỉ cần những tấm khiên này dày hơn một chút là có thể chặn được tên nỏ của quân địch.
Nhưng vấn đề là nếu dày thêm nữa thì trọng lượng sẽ là một vấn đề lớn.
Trên thực tế, việc mang theo những "tấm chắn" này khi di chuyển đã là một gánh nặng đối với binh sĩ rết.
Không chặn được tên nỏ của quân địch, nhưng ít nhất cũng có thể chặn được cung tên, cũng coi như là có tiến bộ.
Chỉ trong chớp mắt, đợt tấn công cuồng bạo của Ma thú đã ập đến, những "lá chắn" được ghép tạm bợ này lập tức bị chia năm xẻ bảy.
Những "lá chắn" chia năm xẻ bảy bị hất tung này cũng thuận thế cuốn theo những binh sĩ rết ở phía trước, cảnh tượng vô cùng tàn khốc.
"Tiến lên và chiến đấu tay đôi với kẻ địch!"
Nguyên soái Howell lần nữa hạ lệnh.
Thẳng thắn mà nói, hiện giờ gã ta đã rơi vào bế tắc, hoàn toàn không biết nên đối phó với cục diện trước mắt như thế nào.
Điều duy nhất có thể khẳng định là: tiếp tục chạy trốn và để lộ phần lưng cho kẻ địch chắc chắn sẽ phải chịu tổn thất lớn!
Chọn chiến đấu tay đôi với kẻ địch đúng là có thể tránh được sự tấn công của tên nỏ, nhưng họ lại phải đối mặt với kỵ binh Ma thú.
Chưa biết chuyện gì xảy ra thì những binh lính rết chắn ở phía trước đã biến thành bánh thịt dưới vó của Ma thú.
Sĩ khí của các binh sĩ rết vốn đã không cao, sau khi nhìn thấy cảnh tượng hung tàn trước mắt liền lập tức quay người bỏ chạy.
Đội đốc chiến muốn chặn đường, nhưng kết quả vừa mới chuẩn bị ra tay thì bị một bàn tay gấu to lớn vỗ xuống.
"Đại Địa Chi Hùng!"
"Nhân tộc hèn hạ, vậy mà lại..."
Tiếng mắng giận còn kịp dứt, tên Lục Dực Ngô Công ở bên cạnh đã ngắt lời nói:
"Nguyên soái, tình hình có biến, mau rời khỏi đây đi!"
Quân địch đã để Đại Địa Chi Hùng xông trận, các binh sĩ rết bình thường lấy cái gì mà ngăn cản?
Lúc tác chiến trên trời thì cưỡi rồng, khi xuống mặt đất lại đổi sang cưỡi gấu, hoàn toàn không có khe hở.
"Bốn vị Tôn giả, đến lượt bốn vị ra tay rồi!"
Nguyên soái Howell vung ống tay áo lên nói.
Rõ ràng là gã ta vẫn còn ôm một chút hy vọng cuối cùng trong trận chiến này. Không phải là hy vọng có thể giành được chiến thắng, mà là muốn tranh thủ thêm thời gian cho quân chủ lực.
Tình hình phát triển đến mức này, ba đội quân rết chịu trách nhiệm chặn hậu hôm nay nhất định không thể nào đi được rồi.
Nếu đã định sẵn là phải bị chôn vùi ở đây, vậy thì cũng phải chết một cách có giá trị.
"Nguyên soái, nhiệm vụ của chúng tôi là kiềm chế cường giả Thánh Vực của Nhân tộc, nhưng không bao gồm Ma thú Thánh Vực."
"Nguyên soái cũng biết rồi, bản thân Hudson vốn là cường giả đỉnh cao trong hàng ngũ Thánh Vực, trong tay hắn còn có một thanh Thần khí."
"Bốn người chúng tôi đều là Thánh Vực cấp 1, muốn kiềm chế hắn cũng đã không dễ rồi."
"Muốn ngăn cản rồng và gấu của hắn, sợ rằng chỉ có toàn bộ Thánh Vực trong tộc cùng ra tay thì mới có phần thắng!"
Saiyam Tôn giả mặt không đổi sắc trả lời.
Thà chịu nhục còn hơn là mất mạng, chiến tranh tiến hành đến nay, tộc Rết Chân To đã có hai cường giả Thánh Vực phải bỏ mạng dưới tay Hudson.
Mặc dù lần trước không hề chuẩn bị gì, nhưng cũng đã chứng minh rằng chiến đấu ba chọi ba là điều không nên làm.
Bây giờ biến thành bốn đấu ba, Saiyam Tôn giả vẫn không cho rằng phe mình có thể chiếm ưu thế gì.
Chính vì biết Hudson lợi hại, nên trước đây khi liên thủ với tộc Ma Ngạc để thiết lập ván cục đối phó với Thánh Vực Nhân tộc, họ đã không chọn khúc xương cứng này.
"Saiyam Tôn giả, lời này của ông chẳng phải rất buồn cười sao?"
Nguyên soái Howell tức giận bất bình nói.
Ma thú cũng thuộc một phần của thực lực cá nhân, kiềm chế cường giả Thánh Vực Nhân tộc không bao gồm ma thú của bọn hắn, lời giải thích này dù đặt ở bất kỳ địa phương nào cũng đều rất nực cười.
"Nguyên soái, Saiyam nói không sai, lần này chúng tôi chỉ phụ trách kiềm chế cường giả Thánh Vực trong Nhân tộc, cùng với bảo vệ sự an toàn của thống soái."
"Hiện giờ Hudson vẫn chưa xuất thủ, mấy người chúng tôi đương nhiên là không tiện xuất thủ."
"Nếu như Nguyên soái muốn, chúng tôi có thể mang Nguyên soái rời khỏi nơi này. Nếu muộn hơn một chút, chúng tôi không dám đảm bảo là có thể đưa Nguyên soái sống sót rời khỏi đây!"
Lời nói bổ sung của Tôn giả Mena đã khiến cho Nguyên soái Howell vô cùng tức giận.
Đã từng thấy người vô liêm sỉ rồi, nhưng chưa từng thấy ai vô liêm sỉ đến vậy.
Hudson không ra tay thì tương đương với việc bọn họ đã kiềm chế được đối phương.
Nhưng vấn đề là Hudson là thống soái đại quân, cần phải giữ gìn thân phận, làm sao có thể ra chiến trường chém giết như binh lính được.