Lập kế hoạch lâu như vậy, chỉ đợi khoảnh khắc này.
Nếu tộc Rết Chân To đã thiếu kinh nghiệm đối phó với kỵ binh, vậy thì Hudson lại càng phải phóng đại ưu thế kỵ binh.
Nguyên nhân mà hôm qua hắn kìm hãm kỵ sĩ đoàn không cho xuất kích chính là vì dưỡng sức, nếu không kẻ địch đừng hòng rút quân dễ dàng như vậy.
Bây giờ quân địch đã lên đường, mọi thứ đều trở nên khác biệt.
Nhìn khắp toàn bộ đại lục Aslante, số tướng lĩnh từng chỉ huy vài vạn kỵ binh tác chiến đều không quá mười ngón tay.
Số tướng lĩnh có thể phòng thủ trước cuộc tập kích quấy rối của kỵ binh lại càng ít hơn.
Trong tình huống không có kỵ binh, việc tộc Rết Chân To dám vứt bỏ thành trì, phơi bày bản thân trước mũi nhọn của kỵ binh vốn dĩ đã là một sai lầm.
Về mặt lý thuyết, quân trận có thể đối kháng kỵ binh xung phong, nhưng vấn đề là kỵ binh mà Hudson đang thống lĩnh không phải là kỵ binh thông thường!
Không xếp thành quân trận thì còn tốt, nếu thật sự kết trận ứng phó thì sẽ trở thành một đám bia sống.
Cầm ma pháp nỏ nhắm bắn ở ngoài 200 mét, tộc Rết Chân To thiếu thủ đoạn phòng hộ hữu hiệu chỉ có thể bị động chịu đòn.
Hudson đã sớm tưởng tượng ra những cảnh tương tự.
Trong thời đại vũ khí nóng và lạnh đan xen đã từng xuất hiện cảnh tượng tàn sát hàng loạt như vậy.
So với súng hỏa mai sơ khai, sức sát thương của ma pháp nỏ còn mạnh hơn một chút, hoàn toàn là bản sao của súng trường xuyên giáp.
Ngoài việc chi phí cao hơn một chút, cần phải nạp tên liên tục, không thuận tiện để mang theo ra, còn lại đều là ưu điểm.
"Nguyên soái, ngài mang theo quân đoàn Ma Thú và kỵ sĩ đoàn xuất kích, vậy những đơn vị còn lại bố trí như thế nào?"
Tổng đốc Pierce quan tâm hỏi.
Bằng vào sự hiểu biết của ông ta đối với Hudson, một khi đã quyết định xuất thủ thì chỉ còn là vấn đề chiến tích lớn hay nhỏ mà thôi, không bao giờ có chuyện thất bại.
Đặc biệt là nhân vật chính lần này còn là kỵ sĩ đoàn và ma pháp nỏ, nếu như liên quân đại hoạch toàn thắng, chắc chắn ảnh hưởng đến lịch sự quân sử của đại lục.
Ông ta cũng muốn tham gia vào hoạt động chứng kiến lịch sử và có cơ hội được đưa vào sách giáo khoa này.
Không chỉ Tổng đốc Pierce, mà tất cả tướng lĩnh trong bộ chỉ huy đều nhìn về phía Hudson bằng ánh mắt tha thiết mong chờ, hy vọng bản thân có thể có đất dụng võ.
"Yên tâm đi, sẽ không thiếu nhiệm vụ của mọi người đâu!"
"Sau khi đội hình quân địch bị phá vỡ, mọi người chạy tới vừa lúc có thể thuận thế mở rộng chiến tích."
"Nếu như chuyến này thuận lợi, có đến một nửa khả năng là chúng ta sẽ đánh trọng thương tộc Rết Chân To."
"Phái kỵ binh Griffin nhìn chằm chằm doanh trại của tộc Ma Ngạc, từ giờ trở đi, bất kỳ sự điều động quân đội quy mô lớn nào của chúng đều phải được báo cáo trong thời gian ngắn nhất."
Hudson cười ha hả nói.
Vẻ mặt nhẹ nhõm và vui vẻ của hắn đã nhanh chóng lan sang các tướng lĩnh. Mọi người đột nhiên phát hiện, thì ra chiến tranh có thể đơn giản như vậy.
Nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng không có người nào cho rằng mình có thể làm được.
Thoạt nhìn dọc đường giống như không xảy ra đại sự gì, nhưng trên thực tế, Hudson đã nhiều lần thể hiện một số thao tác kinh điển, đấu trí đấu dũng với kẻ địch.
Nếu không phải vì đã được thảo luận trong đại doanh, bọn họ sẽ không bao giờ nghĩ ra điều đó.
Số ít người có thể thấy rõ cũng bị xúc động hơn. Bởi vì ngay cả việc sao chép y nguyên mà họ cũng không thể nào hoàn thành.
Không có uy vọng của Hudson, họ vốn không được kiểm soát được liên quân, càng không cần phải nói đến việc thực hiện một loạt các nhiệm vụ mà mọi người không hiểu.
Nếu như là trận doanh phe mình thì còn có thể nghĩ một chút biện pháp, nhưng trận doanh phe địch lại không phải là điều mà mọi người có thể kiểm soát được.
Chỉ cần để lộ ra danh hiệu "danh tướng số một đại lục" thôi là đã có thể khiến cho quân địch sợ hãi rồi, đây là điều mà mọi người không có.
Nếu như đổi một vị thống soái khác chỉ huy, muốn chơi trò áp chế sĩ khí, dụ dỗ quân địch đưa ra quyết định sai lầm, thì trước tiên phải cân nhắc xem mình có thể gánh chịu nổi phản phệ hay không đã.
Nếu phe địch không bị dọa sợ, mà trực tiếp quyết chiến với bọn họ, lập tức đâm thủng lớp da hổ, lúc đó sẽ biến thành tài liệu giảng dạy phản diện.
"Tuân lệnh Nguyên soái!"
Chúng tướng đồng thanh trả lời.
Không quan tâm là phụ trách khâu nào, miễn là có tham dự, sau này liền có vốn để khoe khoang rồi.
Nếu như có màn biểu hiện chói sáng trên chiến trường thì còn có thể lập được một chiến công rực rỡ. ...
Tia nắng ban mai đầu tiên rọi xuống mặt đất, chân trời xuất hiện một dải mây rạng rỡ, như đang chào mừng điều gì đó. .
"Xuất chinh!"
Cùng với tiếng ra lệnh của Hudson, tám ngàn đại quân trùng trùng điệp điệp ra khỏi doanh địa, tiến lên theo bước chân của Long Hùng chiến kỳ.
Động tĩnh to lớn này nhanh chóng kinh động đến Nguyên soái Howell ở phía trước. Cuối cùng thì cục diện bết bát nhất cũng xảy ra, rõ ràng là quân địch không muốn để cho họ rời đi.
Không đợi gã ta nghĩ ra biện pháp đối phó, chân trời liền xuất hiện hình của bóng kỵ binh, dẫn đầu là quân đoàn Ma Thú có chiến lực mạnh mẽ nhất.
"Chuẩn bị nghênh địch!"
Nguyên soái Howell vội vàng hạ lệnh.
Đối phó một cách qua loa như vậy, gã ta cũng cảm thấy bất đắc dĩ. Dù sao bộ binh cũng chạy không lại kỵ binh, trận chiến này đã được định sẵn là không thể nào tránh khỏi ngay từ đầu rồi.
Phạm vi trăm dặm đều là đồng bằng, muốn tận dụng địa hình để dây dưa với địch nhân cũng không được, chỉ có thể bị động nghênh chiến.
Tất cả đều do thời gian quá gấp gáp gây ra, nếu trong tộc quyết định rút lui sớm hơn thì họ đã có thể chuẩn bị một số thứ.