Quốc Vương (Bản Dịch)

Chương 2000 - Chương 2000: Rút

Chương 2000: Rút Chương 2000: Rút

Một hai lần thì có thể là trùng hợp, nhưng nhiều lần trùng hợp liên tiếp như vậy thì là quá mức.

Biết được sự thật thì gã ta cũng không thể làm gì được. Kế hoạch rút lui đã bắt đầu rồi, không phải muốn dừng là có thể dừng được.

Hơn nữa, đây cũng chỉ là suy đoán, dù có nói ra thì cũng chẳng có mấy ai trong giới cao tầng của tộc chịu tin.

Lỡ như đoán sai, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng, mọi người không cược nổi.

Lý trí nói cho gã ta biết, tối nay nhất định sẽ xảy ra chuyện. Nhiệm vụ đánh nghi binh tiến hành quá thuận lợi, thuận lợi đến mức bất thường.

Nếu kẻ địch không cố ý thả bọn họ đi qua thì lẽ ra đã sớm nên nhận ra sự hời hợt trong cuộc tấn công này.

Trên thực tế, Nguyên soái Howell cũng muốn diễn trò cho giống thật hơn, nhưng các bộ tộc dưới trướng cũng không phải là kẻ ngốc.

Nhận lấy nhiệm vụ xui xẻo bi thảm này đã được coi là trung thành với chủng tộc rồi. Muốn buộc mọi người phải liều mạng, dù là mệnh lệnh của người làm Nguyên soái như gã ta cũng không được.

"Lục Dực, truyền lệnh xuống, để các đơn vị tăng cường đề phòng, quân địch có thể đang có âm mưu quỷ kế."

"Bí mật ám chỉ bọn họ, chúng ta chỉ cần kéo dài đến hừng đông liền có thể rút lui khỏi nơi đây!"

Nguyên soái Howell ra lệnh với sắc mặt ngưng trọng.

Đúng là có thể rút quân vào lúc hừng đông, nhưng là muốn có thể kiên trì đến hừng đông mới được.

Là đơn vị bọc hậu, họ không chỉ đơn giản thực hiện nhiệm vụ đánh nghi binh, mà khi kẻ địch đuổi theo, họ còn phải chặn đánh, tranh thủ thời gian cho quân chủ lực rút lui.

Nếu như sĩ khí quân tâm dâng cao, các binh sĩ nguyện ý liều chết chiến một trận, thì còn có khả năng bảo toàn mạng sống sau khi thực hiện nhiệm vụ này.

Nhưng với tình hình hiện tại trong doanh trại, không cần nhìn gã cũng biết là binh sĩ bên dưới đang cảm thấy vô cùng bất mãn. ...

"Rút!"

Thấy sắc trời dần sáng, Nguyên soái Howell bèn dứt khoát hạ lệnh.

Lúc này, nhiệm vụ yểm trợ cho quân đội rút lui đã hoàn thành. Mặc dù vị trí của quân chủ lực chỉ cách đây hơn chục dặm, nhưng cũng không có cách nào khác.

Mấy chục vạn đại quân cùng nhau hành động, đội ngũ vốn đã rất dài, đây không phải là điều ý chí cá nhân có thể thay đổi được.

Quân địch không mạo hiểm giết ra ngoài vào ban đêm, nhưng không có nghĩa là sau khi trời sáng cũng sẽ không.

Cho dù quân địch có phần hư trương thanh thế, nhưng ít nhất cũng phải có mười mấy vạn quân tinh nhuệ. Quét dọn đơn vị bọc hậu như họ chắc chắn là không thành vấn đề.

Nếu không chạy thoát trước bình minh thì cũng không cần phải đi nữa.

Nghe thấy mệnh lệnh đã mong chờ từ lâu, tinh thần của đại quân Rết Chân To vốn âm u đầy tử khí cũng lập tức tăng vọt.

Tiếng kèn thu binh đã vang lên, những binh sĩ tộc rết vốn đang nằm giả chết đều nhanh chóng bò dậy khỏi mặt đất và nhanh chóng chạy về doanh trại.

Kuluo đang lẫn trong đội ngũ, hoàn toàn không thu hút sự chú ý.

Tuy nhiên, ở trong mắt Nguyên soái Howell, cảnh tượng chết đi sống lại quy mô lớn này lại trở nên vô cùng chướng mắt.

Ban đầu gã còn đang thương tâm cho thương vong thảm trọng của quân đội, bây giờ gã lại đột nhiên phát hiện mình mới là kẻ ngu nhất.

Cuộc đánh nghi binh trước đây là tấn công phân tán, nhưng thương vong lại giống như ngày thường, chuyện này vốn đã không bình thường rồi.

So với việc lãng phí tình cảm, điều khiến gã ta lo lắng hơn cả là tinh thần quân đội.

Giả chết trên chiến trường là một công việc vô cùng nguy hiểm. Chỉ cần một sơ hở nhỏ thôi, giả chết sẽ biến thành chết thật.

Thỉnh thoảng xuất hiện vài binh sĩ như vậy cũng không có gì lạ. Nhưng xuất hiện hàng loạt, đây là lần đầu tiên Howell gặp được trong sự nghiệp cầm quân của mình.

Ngoài việc mọi người đều nhận định là: tỷ lệ tử vong khi xung phong cao hơn giả chết, còn có nhiều binh lính không muốn chiến đấu nữa!

Thế giới mặt đất rất tốt đẹp, nhưng không phải tất cả binh lính đều có tư cách được hưởng phần tốt đẹp.

Ngoài không khí và ánh nắng mặt trời ra, những thứ còn lại đều không liên quan đến họ, chiến lợi phẩm đều thuộc về giới thượng tầng trong tộc.

Ngay cả khi giành được chiến thắng thì binh sĩ tầng dưới chót cũng chỉ được một bữa tiệc ăn mừng. Các biện pháp khen thưởng cụ thể là không tồn tại.

"Thưởng phạt phân minh", nghĩ thôi thì được.

Hầu hết các chủng tộc trên đại lục Aslante đều không thể làm được điều đó, huống hồ là tộc Rết Chân To có nền văn minh lạc hậu hơn.

Triết lý trị quân rất đơn giản: phạm lỗi thì trọng phạt!

Nếu vào lúc khác, Nguyên soái Howell nhất định sẽ ngay lập tức hạ lệnh xử quyết những kẻ giả chết này.

Nhưng tình hình bây giờ thì khác, quân địch có thể đuổi tới bất kỳ lúc nào, rõ ràng là không có thời gian để thu thập những kẻ này.

"Ầm ầm..."

"Sưu, sưu, sưu..."

Binh sĩ rết bắt đầu rút lui, liên quân Nhân tộc cũng không hề nhàn rỗi, Ma Tinh pháo và ma pháp nỏ đồng thời phát uy, bắt đầu thu hoạch thành quả thắng lợi. ...

Bộ chỉ huy liên quân.

"Nguyên soái, quân địch đã bắt đầu rút lui!"

Sau khi nhận được tin tức này, mọi người trong bộ chỉ huy đều nở nụ cười. Mọi chuyện đều trong dự đoán, điều này có nghĩa là chiến lược lừa dối ban đầu đã thành công.

Ấn tượng đầu tiên đã được ghi tạc trong tâm trí, cho dù sau này có người nói liên quân không phải là quân chủ lực thì binh sĩ rết cũng sẽ không tin.

"Truyền lệnh xuống, tập trung toàn bộ ma pháp nỏ giao cho quân đoàn Ma Thú và kỵ sĩ đoàn sử dụng, thông báo cho họ sau khi trời sáng sẽ đi theo ta xuất kích!"

"Tôn giả Marcello, Tôn giả Macdonald, làm phiền hai vị đi theo ta hành động, xem thử có thể nhân cơ hội này để tiêu diệt một hoặc hai Thánh Vực của kẻ địch hay không."

Hudson lập tức hạ lệnh.

Bình Luận (0)
Comment