Tuy nhiên, đó chỉ là vấn đề nhỏ, về mặt lý thuyết, chỉ cần có thể tiêu diệt Hudson, tất cả các vấn đề mà tộc Rết Chân To đang phải đối mặt đều sẽ không còn là vấn đề.
Suy cho cùng thì vẫn là do sự suôn sẻ từ cuộc chiến ở tỉnh Bofir trước đây đã khiến họ đánh giá cao thực lực của phe mình, và đánh giá thấp thực lực của đối thủ.
Theo kế hoạch ban đầu, hai trong số chín cường giả Thánh Vực mạnh nhất sẽ giữ chân rồng và gấu, bảy người còn lại sẽ đi tiêu diệt Hudson trong thời gian ngắn nhất.
Kế hoạch tưởng chừng như rất hoàn hảo, nhưng sau khi giao chiến mới phát hiện mọi chuyện không hề giống như vậy.
Muốn ngăn chặn được rồng và gấu thì cũng phải cần sự phối hợp của người ta.
Hudson rất cẩn thận, ngay từ khi khai chiến hắn đã tập hợp với ma thú của mình để liên thủ đối địch, khiến cho kế hoạch của tộc Rết không thể thực hiện được.
Điều bi thảm hơn là, trong số chín cường giả Thánh Vực liên thủ vây công còn bao gồm hai Thánh Vực cấp 2, vậy mà cũng không thể làm gì được quân địch.
Đánh không lại thì thôi, nhưng đằng này lại còn trúng bẫy của quân địch, tổn thất cường giả mạnh nhất trong tộc.
Vua Rết cảm thấy vô cùng cay đắng, từ khi khai chiến đến giờ vẫn chưa tới ba tháng, nhưng trong tộc đã bị tổn thất ba cường giả Thánh Vực, tương đương với việc đánh mất cả trăm năm bồi dưỡng của chủng tộc.
Thoạt nhìn thì cường giả cấp 8 của tộc Rết Chân To không ít, nhưng người có hy vọng đột phá Thánh Vực lại không nhiều, đây đều là cái giá phải trả cho việc chỉ vì cái trước mắt.
Tuổi thọ của nhiều cường giả Rết cấp 8 chỉ bằng một nửa so với việc đột phá bình thường, thậm chí chỉ bằng một phần ba.
Trong giai đoạn tích lũy sức mạnh, việc hy sinh tuổi thọ để đổi lấy sự gia tăng thực lực là điều không có gì sai, nhưng khi muốn đột phá Thánh Vực thì đây đều là vấn đề.
"Bệ hạ, thần không sành về việc chỉ huy quân sự."
"Tin rằng Nguyên soái Howell sẽ có cách, việc mà bây giờ chúng ta cần phải làm là phối hợp với Nguyên soái!"
Tể tướng Javet thấp thỏm nói.
Những lời dễ gây nghi ngờ này không nên được nói ra từ miệng của quan văn hàng đầu như lão ta, nhưng tình hình hiện giờ đang xấu đi, vị Tể tướng như lão ta nhất định phải phát huy tác dụng.
Tự biết khả năng chỉ huy quân sự không bằng Howell, chuyện mà lão ta có thể làm chính là ổn định Vua Rết, hỗ trợ được chút nào hay chút ấy.
"Nếu như tên vô dụng đó thật sự có thể làm được thì tình hình cũng không xấu đến mức này rồi!"
Vua Rết phẫn nộ nói.
Phàn nàn thì phàn nàn, nhưng Vua Rết vẫn cố gắng hạ giọng xuống. Không nên gây thêm phiền phức vào thời điểm này.
Cuộc đối thoại ngắn ngủi kết thúc, hiện trường chìm trong im lặng. Có đôi khi không can thiệp chính là cách phối hợp tốt nhất.
Trong khi oán trách Nguyên soái Howell vô năng, họ cũng chỉ đành chấp nhận thực tế là khả năng chỉ huy quân sự của bản thân còn tệ hơn.
Trên thực tế, những mâu thuẫn này không phải mới nảy sinh do thất bại trong chiến tranh, mà đã có dấu hiệu từ khi còn ở Thế giới Địa tâm rồi.
Nguyên soái Howell lập nhiều chiến công, cũng là một kẻ khó chơi, gã ta nổi tiếng là ngang ngược càn rỡ trong thế giới Địa Tâm.
Nếu chỉ có vậy thì cũng không có gì. Tướng lĩnh kiêu ngạo và hống hách là điều cơ bản, ôn tồn lễ độ và chiêu hiền đãi sĩ mới khiến quân chủ nghi ngờ hơn.
Nhưng đằng này Nguyên soái Howell còn liên quan đến cuộc tranh chấp vương quyền, quan hệ rất thân thiết với vương tử, khiến Vua Rết cảm thấy vô cùng khó chịu.
Tình trạng này kéo dài cho đến khi cuộc xâm lược tỉnh Đông Nam thất bại, Nguyên soái Howell mới thu liễm hành vi của mình.
Tuy nhiên, món nợ trong quá khứ rõ ràng là không dễ trả như vậy.
Nếu không phải vì mối đe dọa từ ngoại địch đang rất nghiêm trọng, những mâu thuẫn tích lũy này có lẽ sẽ trở thành ngòi nổ cho cuộc nội chiến của tộc Rết Chân To. ...
Tia nắng ấm áp của mùa đông dâng lên, ánh mặt trời chiếu sáng cả mặt đất. Nhưng quan binh của ba quân đoàn phụ trách đoạn hậu lại không có tâm trạng để cảm nhận một tia ấm áp nào.
Lúc này, đám tàn binh bại tướng tộc rết bị kỵ binh quân địch cày nát vừa tập hợp lại, trông chẳng khác gì quả cà tím héo úa.
"Địch tập!"
Không biết là ai đã hô lên một tiếng, quan binh rết vốn đã mất hết tinh thần, nên liền lập tức dốc hết sức lực chạy trốn.
Điều này khiến cho quân đoàn trưởng Belt nổi trận lôi đình, vất vả lắm mới thu nạp được quân đội, còn chưa kịp tiến hành sắp xếp thì nay lại chạy tan tác nữa rồi.
Phương xa, binh sĩ phe địch đang giơ trường thương, trên mũi thương lóe lên hàn quang khiến người ta rùng mình.
"Xung phong!"
Tổng đốc Pierce ra lệnh một tiếng, vô số binh sĩ liên quân nhanh chóng tăng tốc, trực tiếp xông tới chém giết.
Lúc đầu quân đoàn trưởng Belt vốn còn định giãy giụa một chút, nhưng khi nhìn thấy cảnh này liền nghiến răng, dậm chân bỏ đi cùng vệ binh.
Thực lực chênh lệch nhiều như vậy, trận chiến này thực sự không thể nào đánh được.
Hai trong số ba quân đoàn trưởng đã bỏ chạy, Belt cũng không cần thiết ở lại liều chết đến cùng nữa, dù sao trong tình hình hiện tại, trong tộc cũng không thể truy cứu tội đào ngũ.
Một đuổi một chạy, hai nhánh quân đang so tốc độ trên đồng bằng rộng lớn.
Trong cuộc thi đấu này, quan binh tộc rết thể hiện rất tốt, tiếc là quân địch rất vô liêm sỉ, vậy mà để cho kỵ binh tham chiến.
Với sự hỗ trợ của ma pháp dược tề, kỵ sĩ đoàn vốn nên nghỉ ngơi dưỡng sức nay đã đầy máu phục sinh, một lần nữa xuất hiện trên chiến trường.
Quan binh tộc rết vừa mới bị kỵ sĩ đoàn giày xéo một lần, bây giờ nhìn thấy người cưỡi ngựa liền sợ hãi, chỉ biết chạy trốn tứ phía.
Sự thật đã chứng minh, việc quay lưng lại với kẻ thù ở trên chiến trường là phải trả giá đắt.