Quốc Vương (Bản Dịch)

Chương 2008 - Chương 2008: Chiến (2)

Chương 2008: Chiến (2) Chương 2008: Chiến (2)

Chỉ trong chớp mắt, những binh lính Rết bị tụt hậu đã phải trả giá bằng cả mạng sống.

Trường thương sắc bén đã đâm xuyên qua cơ thể của họ, máu tươi lập tức phun ra ngoài, cuộc đồ sát bắt đầu rồi.

"Đừng quan tâm đến những lũ bại binh lẻ tẻ này, đi tiêu diệt quân chủ lực trước!"

Nhìn thấy một số binh sĩ rết rời khỏi quan đạo, Tổng đốc Pierce liền quyết đoán hạ lệnh.

Tôm cá không còn là mục tiêu của họ nữa, chỉ cần đánh trọng thương quân chủ lực phe địch, chút bại binh này sẽ chẳng làm được gì.

Cuộc tàn sát tiếp tục diễn ra, chiến tuyến cũng không ngừng tiến lên. Những binh sĩ Rết thông minh sau khi nhận ra mục đích của địch đã lần lượt rời khỏi quan đạo.

Đối với sự thay đổi này, quan binh liên quân không hề có ý định ngăn cản.

Bỏ chạy càng tốt, không có lũ này cản trở, quân đội liên minh có thể nhanh chóng đến được chiến trường. ...

Trên chiến trường chính, sau khi trả giá bằng vô số mạng sống, cuối cùng tộc Rết cũng đã ổn định được chiến tuyến.

kỵ sĩ đoàn nắm quyền chủ động chiến lược lúc này không còn phát động xung phong nữa, mà di chuyển ở bên ngoài tìm kiếm cơ hội.

Số nỏ mang theo người đã cạn kiệt, mưa tên đã trở thành điều hiếm hoi.

Là chủ soái, Nguyên soái Howell không thể giấu được vẻ vui mừng trên khuôn mặt.

Thật không dễ dàng gì!

Sau khi hy sinh ít nhất vài vạn con rết, cuối cùng cũng đã tiêu hóa được đợt tấn công của kẻ thù.

Vấn đề duy nhất là cuộc quyết đấu ở chiến trường cấp cao không có hiệu quả, không thể tiêu diệt được Hudson trong thời gian ngắn nhất.

"Nguyên soái, tình hình có chút không ổn!"

"Binh sĩ phe địch chiến đấu lâu như vậy rồi mà vẫn không thấy dấu hiệu mỏi mệt. Cho dù kỵ sĩ có thể chịu đựng được, nhưng chiến mã cũng nên mệt rồi mới phải."

"Ngài xem đi, kỵ binh quân địch chưa từng dừng lại, mã lực như vậy hoàn toàn không cùng đẳng cấp với chiến mã mà chúng ta bắt được."

"Chẳng lẽ tất cả quan binh của Vương quốc Alpha đều được trang bị chiến mã tốt nhất sao?"

Sau khi Lục Dực Ngô Công nói ra suy đoán của mình, tâm trạng tốt của Nguyên soái Howell liền lập tức tan biến.

Quân địch vẫn còn thể lực, điều này có nghĩa là chúng vẫn có thể lần phát động tấn công bất kỳ lúc nào. Ngay cả khi không có ma pháp nỏ thì những kẻ địch này cũng là một rắc rối lớn.

"Hỏng rồi, quân địch đang chờ viện binh, bọn chúng đang cố tình kéo dài thời gian với chúng ta!"

Nguyên soái Howell không nhịn được hoảng sợ nói.

Mặc dù gã ta đã chắc tám phần mười là liên quân Nhân tộc phía sau đã được thổi phồng, nhưng cũng không phải là dễ đối phó.

Hiện giờ đội kỵ sĩ của phe địch đang trực tiếp dây dưa bọn hắn, giống như kẹo da trâu vậy.

Chỉ cần đại quân dám hành động, quân địch sẽ lập tức bám theo.

Trong thâm tâm, Nguyên soái Howell tính toán một hồi liền trực tiếp bị hù đến nhảy dựng lên.

Từ hôm qua đến giờ, sau những trận chiến liên tiếp, tộc rết đã bị tổn thất sáu bảy vạn quân.

Nếu tính luôn cả số người bị thương mà nói, số binh sĩ mất khả năng chiến đấu lúc này đã vượt quá con số 10 vạn.

Gần một phần sáu vốn liếng đã bị kẻ thù đánh sập, tinh thần quân đội ngày càng sa sút.

So với tổn thất, thành tích đạt được gần như có thể bỏ qua.

Chỉ cần nhìn lướt qua chiến trường là biết tổn thất của kẻ thù là vô cùng nhỏ. Sở dĩ chiến sự có thể giằng co, phần lớn là do kẻ thù không muốn trả giá quá đắt.

"Không xong rồi Nguyên soái, quân địch đã đuổi đến đây rồi!"

Lời nói của tên lính truyền tin đã làm cho trái tim của Nguyên soái Howell chìm đến đáy vực.

Đi đường suốt cả đêm, từ lúc sáng sớm đã bị quân địch giày vò đến bây giờ, lúc này quân đội Rết dù về sức lực hay tinh thần cũng đều không còn ở trạng thái tốt nhất.

Quyết chiến với quân địch trong bối cảnh này chắc chắn không phải là lựa chọn tốt.

"Truyền lệnh xuống, các đơn vị kết trận nghênh địch!"

Nguyên soái Howell quyết đoán hạ lệnh.

Quân địch đã giết đến tận cửa, bất kể có ở trạng thái tốt nhất hay không, trận chiến này cũng đều phải đánh.

Gần như cùng lúc đó, kỵ sĩ đoàn Nhân tộc vốn đang di chuyển bên ngoài lại một lần nữa tìm kiếm điểm yếu và phát động tấn công.

Trước đây do không đủ binh lực, cho dù có xé rách đội hình của địch cũng rất khó nhân cơ hội mở rộng chiến quả.

Nhưng lúc này tình hình đã thay đổi, sau khi kỵ sĩ đoàn xé rách chiến tuyến, kỵ binh phía sau lập tức tiến lên hỗ trợ.

Ở đằng sau còn có bộ binh không ngừng thuận theo chiến tuyến mà kỵ binh đã mở ra để xông lên phía trước.

Giết chóc!

Giết chóc không ngừng nghỉ!

Trên chiến trường máu thịt văng tung tóe, máu tươi nhuộm đỏ mặt đất.

Quân tâm sĩ khí của binh sĩ rết vốn không cao, sau khi bị đội đốc chiến thúc giục ra chiến trường, rất nhiều con rết đều bị cảnh tượng trước mắt làm cho sợ ngây người.

Một binh sĩ Rết có tâm lý không tốt đã trực tiếp sụp đổ ngay tại chỗ, nhắm mắt nhắm mũi vung vẫy vũ khí trong tay.

Không giết được kẻ thù, ngược lại còn vô tình chém trúng đồng bọn ở bên cạnh, khiến những chiến hữu ở bên cạnh sợ hãi vội vàng đánh ngất tên này.

Giết chóc vẫn tiếp tục, đồng đội bên cạnh không ngừng giảm đi. Nỗi sợ hãi cũng không ngừng lan truyền trong quân đội, thương vong thảm trọng khiến cho đội quân này bắt đầu sụp đổ.

"Chạy!"

Vừa mới quay người lại, một cái đầu Rết đã bay ra ngoài. Không chết dưới tay kẻ thù, mà là bị đội đốc chiến giết chết.

Điều này khiến vô số binh sĩ Rết vừa tức giận vừa bất đắc dĩ.

Gắng gượng lấy dũng khí, chuẩn bị ra trận nghênh địch, kết quả lại có thêm đào binh.

Lúc đầu chỉ là những binh lính lẻ tẻ, đội đốc chiến có thể ứng phó được, nhưng nhanh chóng biến thành một bộ lạc tập thể đào tẩu.

"Mau trở về nghênh..."

Lời còn chưa nói hết, cái đầu rết của đội trưởng đội đốc chiến đã bay ra ngoài, giống như cảnh mà gã ta vừa giết đào binh vậy.

Bình Luận (0)
Comment