Ngay lúc đám rết đang chờ tướng lĩnh ra lệnh thì bỗng nhiên có một nhóm binh sĩ rết không sợ chết cầm vũ khí lao lên tấn công binh sĩ Ma Ngạc đồn trú.
Xung đột leo thang quá nhanh, tướng lĩnh hai bên còn chưa kịp nhúng tay thì các binh sĩ bên dưới đã lao vào đấm nhau rồi.
Liên minh của hai chủng tộc này vốn là chuyện hoàn toàn bất đắc dĩ, hai bên không hề có tình nghĩa đồng minh gì, ngược lại còn có thù hận vô tận.
Gặp nhau trên chiến trường vào lúc này, mâu thuẫn của hai bên lập tức bùng phát. Ban đầu chỉ là giao tranh cục bộ, nhưng sau nó nhanh chóng lan rộng khắp chiến trường như một cơn lốc xoáy. ...
"Cái gì, đánh nhau rồi?"
Sau khi nhận được tin tức này, Vua Rết bị tức gần chết. Nguyên nhân chủ yếu mà ông ta do dự đến giờ chính là không muốn vạch mặt với tộc Ma Ngạc.
Bây giờ không cần do dự nữa, binh sĩ hai bên đã đánh nhau, đều dính máu của đối phương, quan hệ liên minh giữa hai tộc cũng trực tiếp tan vỡ.
"Đúng vậy, thưa bệ hạ!"
Vệ binh vội vàng trả lời.
Quá trình khơi mào xung đột không quan trọng, dù sao tình hình đã xấu đến mức này rồi, hai tộc sẽ không có khả năng hòa hoãn trong thời gian ngắn.
"Bệ hạ, việc đã đến nước này, tranh thủ thời gian hạ lệnh phát động tiến công đi!"
"Nhân lúc quân đội Nhân tộc còn chưa đuổi tới, chúng ta hãy chiếm giữ lối vào Địa tâm trước, sau đó rút quân về thế giới Địa Tâm, cố gắng bảo toàn càng nhiều nguyên khí chủng tộc càng tốt."
Lời nói của Tể tướng Javet làm cho đám cao tầng tộc rết giật nảy mình. Phe chủ hòa đột nhiên biến thành phe chủ chiến, lập trường này thay đổi quá nhanh.
Phải biết là sau khi biết được sức mạnh của quân đồn trú tộc Ma Ngạc, những người theo phe chủ chiến như bọn hắn đều đang do dự với kế hoạch vượt quan bằng vũ lực.
Sau một thoáng sững sờ ngắn ngủi, mọi người đều phản ứng lại ngay lập tức. Tiền tuyến đã đánh nhau rồi, với mâu thuẫn giữa hai chủng tộc, không phải chỉ bằng một câu "hiểu lầm" là có thể khiến đối phương ngừng tay.
Việc giao phó vận mệnh của chủng tộc vào niềm tin của giới cao tầng tộc Ma Ngạc rõ ràng là chuyện không đáng tin cậy.
Không có lựa chọn nào tốt hơn, vậy thì chỉ còn cách đi đến cùng. Cái họ cần chính là giết ra một con đường máu, chứ không phải là tiêu diệt toàn bộ quân địch, xác suất thành công vẫn có thể lên đến 50-60%.
"Truyền lệnh xuống, toàn quân xuất kích cướp lấy lối vào Địa tâm!"
Vua Rết hạ lệnh với vẻ mặt có chút sợ hãi.
Tình hình không cho phép ông ta do dự, quân đội Nhân tộc chỉ còn cách họ một ngày rưỡi đường nữa, nếu như không thể nhanh chóng chiếm lấy thông đạo Địa tâm và rút lui, vậy thì vận mệnh dành cho họ chính là diệt vong. ...
Trong đại doanh tộc Ma Ngạc, sau khi nhận được tin tức tộc Rết Chân To phát động tấn công, tướng Brahm liền nở nụ cười khinh thường.
"Các ngươi xem đi, ta đã biết là lũ rết thối tha đó không có não mà. Một đám tàn binh bại tướng mà cũng dám phát động tấn công với chúng ta."
"Truyền lệnh cho các đơn vị, hãy phản công mạnh mẽ cho ta. Để bọn ngu xuẩn này biết ai mới là..."
Lời còn chưa dứt, trong doanh soái đột nhiên xảy ra biến cố. Binh sĩ Ma Ngạc đang thủ vệ ở bên ngoài đột nhiên ngã xuống đất, bốn tên Thánh Vực tộc Rết Chân To cũng xuất hiện ở trước mắt họ.
"Địch tập!"
Sau khi tiếng cảnh báo vang lên, một đám tướng lĩnh tộc Ma Ngạc liền vội vã chạy tứ tán. Bị quân địch lẻn vào đại doanh, còn tìm được bộ chỉ huy nữa, vận may như vậy không phải ai cũng có được.
Sau khi nhận được tín hiệu cầu viện, hai cường giả Thánh Vực của tộc Ma Ngạc lập tức giận tím mặt, đây rõ ràng là không coi họ ra gì mà.
Lấy hai chọi bốn quả thật có chút khó khăn, nhưng đây là đại bản doanh trung quân của họ, còn có sự phối hợp của binh sĩ trong quân doanh, hai bên đánh nhau khá cân sức.
Dư âm của cuộc chiến nhanh chóng san bằng soái doanh thành bình địa, soái kỳ tung bay cũng không thể thoát khỏi kiếp nạn.
Biến cố đột nhiên xuất hiện đã làm cho rất nhiều binh sĩ Ma Ngạc bối rối.
Biết được doanh soái bị tập kích, các tướng lĩnh cũng không ngồi chờ mệnh lệnh nữa, mà lập tức dẫn quân tham gia vào trận đại chiến.
Brahm may mắn thoát chết, sau khi rời xa chiến trường mấy dặm, ông ta mới thở hổn hển dừng lại.
Đang muốn điều binh khiển tướng thì lại thấy chiến trường đã trở nên hỗn loạn.
Các đơn vị đều tự động tham chiến, sự phối hợp giữa họ hoàn toàn dựa vào ý thức tự giác của binh lính.
Hết đội lính liên lạc này đến đội lính lạc khác đang hối hả di chuyển trên chiến trường hỗn loạn, quân lệnh có thể đưa đến vào lúc nào hoàn toàn phụ thuộc vào may mắn.
Sự hỗn loạn trong đại doanh Ma Ngạc đã tạo cơ hội cho tộc Rết Chân To, nhưng tiếc là quân đội rết lúc này lại không ở trạng thái tốt nhất.
Vũ khí, giáp trụ đã sớm bị ném đi, nhiều binh sĩ mang theo gậy gỗ tạm bợ lên chiến trường, hoàn toàn dựa vào chấp niệm "về nhà" để chiến đấu.
Trước có cường địch, sau có truy binh.
Nếu không thể cướp được lối vào Địa tâm, vậy thì con đường duy nhất còn lại dành cho tộc Rết Chân To chính là diệt vong.
"Đừng nương tay, toàn quân cùng nhau tiến lên!"
"Hoặc là đánh bại quân địch, một đường đánh về nhà, hoặc là hôm nay sẽ bị chôn xương ở nơi này!"
Nói xong, Vua Rết đích thân mang theo đội cận vệ phát động tấn công.
Bị chuyện này kích thích, sĩ khí của đại quân rết lập tức tăng vọt, gầm rú lao vào chiến đấu. ...
Trên tầng mây, nhìn thấy hai quân giao tranh ác liệt, Hudson đang ẩn núp quan sát cuộc chiến không khỏi nở nụ cười hài lòng.
Không ngoài sở liệu, đoàn cung phụng thật sự là ngọa hổ tàng long.
Ban đầu, hắn còn tưởng rằng việc khơi mào xung đột giữa hai tộc sẽ gặp nhiều rắc rối, nhưng nào ngờ chỉ cần vài cái xác chết liền hoàn thành nhiệm vụ.