Hai người không phải là thành viên của đoàn Ma pháp sư, nhưng với tư cách là những cường giả Thánh Vực bảo vệ cho một nhóm Ma pháp sư, nên họ vẫn có quyền nói chuyện rất cao.
Kế hoạch được đề ra phù hợp với nhu cầu thực tế hiện tại, nên đương nhiên là không có ai phản đối.
Không ai nói thêm gì nữa, đám Ma pháp sư vong linh lập tức xuất thủ, triệu hồi đội quân vong linh mà họ đang gửi trong không gian khác.
Không có Vong Linh Thiên Mạc, nhưng Thiên tai vong linh lại xuất hiện trong núi chỉ trong một khoảnh khắc, các binh sĩ Ma Ngạc phụ trách tuần tra đã bị cảnh tượng trước mắt làm cho sợ choáng váng.
"Không tốt, tộc Rết Chân To đánh tới rồi!"
Một tên binh sĩ Ma Ngạc hoảng sợ nói.
Không có gì sai, Rết Chân To đã chết thì cũng là Rết Chân To.
Những con Rết Chân To đã được luyện thành cương thi này, ngoài việc trên người có thêm một chút thi khí ra, vẻ ngoài cũng không có quá nhiều khác biệt.
Những Ma Ngạc cấp thấp thiếu kiến thức không phân biệt được chuyện này cũng là điều hoàn toàn bình thường.
Lúc này phát ra cảnh báo, cuối cùng vẫn là chậm.
Sinh vật Vong linh đột nhiên xuất hiện rồi trực tiếp giết đến trước mặt, muốn chạy trốn cũng không có thời gian.
Đội tuần tra xảy ra bất trắc đã nhanh chóng thu hút sự chú ý của các tướng lĩnh, họ lập tức triệu tập các binh sĩ để tiến hành phản công.
"Xảy ra chuyện gì vậy, tại sao quân đội của tộc Rết Chân To lại xuất hiện ở đây?"
Tể tướng Susilo hỏi với vẻ khẩn trương.
Rõ ràng là tiếng hét của những binh lính tiền tuyến đã được những binh sĩ này coi là sự thật và báo cáo lên.
Biến cố này đã khiến cho Tể tướng Susilo bị choáng váng.
Theo như Logic bình thường, sau khi hai bên xảy ra đại chiến ở quận Dương Quan, tàn dư của tộc Rết Chân To thấy họ tránh còn không kịp.
Chủ động lao lên quả thực là tự tìm diệt vong.
"Tể tướng, thông tin hiện tại quá ít."
"Có lẽ là những tên Rết Chân To này đã đầu hàng Nhân tộc, trở thành nanh vuốt của bọn chúng, đến đây để báo thù chúng ta!"
Một tên tướng lĩnh Ma Ngạc suy đoán một cách táo bạo.
Là bá chủ đại lục, Nhân tộc có lòng kiêu hãnh của riêng mình, trong tình huống bình thường, họ sẽ không thể nào thu nạp tàn quân của kẻ xâm lược.
Nhưng thời chiến là thời điểm không thiếu ngoại lệ, thu nạp một số tàn dư của quân địch làm bia đỡ đạn cũng có thể miễn cưỡng nói được.
Dù sao, điều mà Nhân tộc thiếu nhất chính là thiên phú tác chiến dã chiến, mà tộc Rết Chân lại có thể giúp họ bù đắp nhược điểm này.
Nghĩ tới đây, sắc mặt của đám Ma Ngạc đều thay đổi.
Giờ phút này, trong doanh trại đều là những binh sĩ mệt mỏi, nếu như gắng gượng quyết chiến với quân địch thì chắc chắn sẽ bị tổn thất nặng nề.
"Không đúng!"
"Chúng ta đã điều tra tình hình xung quanh đây rồi, không thể nào có chuyện có một đội quân Rết Chân To lớn như vậy ẩn núp ở đây."
"Các ngươi hãy đích thân ra tiền tuyến nhìn xem, có lẽ là sợ bóng sợ gió một trận, chỉ gặp phải một đám nhỏ bại binh của tộc Rết Chân To mà thôi!"
Tể tướng Susilo lập tức bác bỏ.
Quan văn không đồng nghĩa với việc thiếu hiểu biết về quân sự, có thể năng lực chỉ huy không đạt tiêu chuẩn, nhưng tầm nhìn toàn cục vẫn có.
Nhân tộc thu nạp tàn dư tộc Rết Chân To vốn đã là chuyện rất hoang đường rồi.
Nếu có một đội quân Rết Chân To lớn như vậy thoát được sự trinh sát của họ, ẩn núp ngay trước mắt mà không bị phát hiện, vậy thì thực sự là quá ảo.
Nếu kẻ địch thật sự có khả năng này thì họ đã trực tiếp đưa đại quân Nhân tộc tới xông thẳng vào trong doanh trướng trắng trợn đồ sát rồi, cần gì phải sử dụng đám rết thối tha này để làm bẩn tay chứ!
Phán đoán sai lầm đã trực tiếp ảnh hưởng đến việc huy động quân đội Ma Ngạc. Ngoài các đơn vị trực ban ra, những binh sĩ Ma Ngạc khác vẫn chưa được đánh thức.
Có tiếng nổ của Ma Tinh pháo yểm trợ, tiếng đánh nhau của một vài binh sĩ hoàn toàn không đáng giá được nhắc tới.
"Ầm " Một tiếng nổ vang lên, hang động đá vôi khổng lồ đã sụp đổ hoàn toàn, đá tảng và bụi bặm cuồn cuộn chôn vùi nguồn nước.
Chỉ với một đòn tấn công, kỵ sĩ Thánh Vực đã hoàn thành nhiệm vụ, hoàn toàn không có cơ hội thi triển cấm chú như trong dự kiến.
Nhìn thấy cảnh này, hai cường giả Thánh Vực liếc mắt nhìn nhau rồi quyết đoán lựa chọn chia ra hành động.
Sự hủy diệt bằng vật lý này không thể ngăn chặn dòng nước vĩnh viễn. Chờ sau khi nước thấm qua thì sẽ lại xuất hiện một lần nữa.
Chẳng qua sau khi bị phá hủy như vậy, dòng nước sẽ trở nên phân tán, không ai biết khi nào nó mới có thể hội tụ thành một dòng suối.
Điều quan trọng hơn là trước khi ra tay, hang động đã bị ném vào một lượng lớn thi độc.
Không ai biết chuyện gì sẽ xảy ra nếu Ma Ngạc uống phải nước này mà không loại bỏ nguồn ô nhiễm.
Đầu độc tất cả Ma Ngạc là không thực tế, nhưng nếu chỉ là gây ra một căn bệnh truyền nhiễm thì lại hoàn toàn có thể xảy ra.
Cho dù đánh bại quân địch, sau đó cũng cần phải cử Mục sư cao cấp đến để xử lý hậu quả.
Đây đều là những vấn đề nhỏ, Giáo hội thích nhất là tham gia vào loại hoạt động công ích không có rủi ro này, đồng thời có thể mở rộng tầm ảnh hưởng của bản thân.
Sau những tiếng nổ liên tục vang lên, tướng lĩnh Ma Ngạc ở lại cuối cùng cũng phát hiện ra rằng mình đã mắc kẹt trong thường thức.
Do ảnh hưởng của môi trường, thế giới Địa Tâm cấm toàn bộ các chức nghiệp sử dụng thi thể và linh hồn như Ma pháp sư Vong Linh, toàn bộ đều bị quy là cấm thuật và bị quản lý rất nghiêm ngặt.
Thỉnh thoảng lén lút luyện chế một vài sinh vật vong linh thì được, Dù các Ma pháp sư hệ Hắc Ám cần vong linh hỗ trợ cho chiến đấu, nhưng đều được triệu hồi từ Vong Linh giới.