Loại triệu hồi này có nhiều hạn chế rất lớn. Sức chiến đấu của sinh vật Vong linh được triệu hồi hoàn toàn phụ thuộc vào may mắn.
Thông thường cần thực hiện hàng trăm lần triệu hồi mới có thể gặp được một vong linh ưng ý.
Những vong linh hoang dã này có thể hỗ trợ làm công trong ngắn hạn, nhưng muốn cưỡng ép ký khế ước thì cũng tiềm ẩn rất nhiều rủi ro, có thể bị phản phệ bất cứ lúc nào.
Cho dù là bỏ qua phản phệ, nhưng muốn tập hợp đủ đại quân vong linh lên đến hàng ngàn, hàng vạn là chuyện không thể nào.
Vấn đề lớn nhất chính là tinh thần lực!
Không có pháp sư Vong Linh nào có thể áp chế một đội quân vong linh hoang dã. Dù có mạnh như Thánh Vực thì số lượng vong linh có thể ký khế ước cũng có hạn.
So ra thì việc tự mình động thủ luyện chế thì khác. Trước khi sinh vật vong linh sinh ra linh trí, có thể ký khế ước bất cứ lúc nào.
Đây cũng là nguyên nhân mà các Ma pháp sư Vong linh thích tàn sát sinh linh!
Người dân bình thường chắc chắn không thể bằng binh sĩ, muốn đảm bảo sức chiến đấu của đại quân vong linh thì chỉ có thể để bọn hắn thôn phệ lẫn nhau.
Thông thường cần giết chết gấp mười lần, thậm chí là nhiều người hơn nữa mới có thể bù đắp được.
Nếu tự tay giết chóc và biến tất cả thành sinh vật vong linh thì sẽ bị ảnh hưởng bởi oán khí của sinh linh.
Rất nhiều Ma pháp sư vong linh sa đọa không phải vì bản tính tà ác, mà là do giết chóc quá nhiều khiến tà khí xâm nhập tâm trí.
"Mau đánh thức tất cả binh sĩ trong doanh trại, thông báo cho bệ hạ quay về!"
Sau khi bước ra doanh soái, Tể tướng Susilo liền vội vàng hét lên sau khi chứng kiến cảnh tượng trước mắt.
Lúc này, đại quân vong linh đã tập hợp xong, đang trực tiếp tấn công vào đại doanh của tộc Ma Ngạc.
Sinh vật vong linh không bị mắc bệnh quáng gà như binh sĩ Nhân tộc, thậm chí sức chiến đấu còn được tăng cường vào ban đêm.
Đánh giáp lá cà, những vong linh mới sinh đương nhiên không đánh lại binh sĩ Ma Ngạc.
Dù sao, trong quá trình chuyển hóa cũng cần tiêu hao năng lượng, không có khả năng hoàn toàn bảo toàn sức chiến đấu khi còn sống.
Sức chiến đấu cá nhân không đủ, nhưng số lượng pháo hôi đủ nhiều.
Chết trên chiến trường cũng không lãng phí. Đồng bọn của họ sẽ hấp thu Linh hồn chi hỏa để tăng cường thực lực bản thân.
Thanh thế đã được tạo dựng, sau khi phát hiện hang ổ mình bị đánh lén, tinh thần chiến đấu của các quan binh Ma Ngạc vốn đang vây công đại doanh liên quân lập tức giảm mạnh.
Thừa thế xông lên, nhưng lại suy!
"Rút!"
Nhận ra rằng cuộc tập kích ban đêm đã thất bại, Nguyên soái Cantor quyết đoán hạ lệnh rút lui.
Lý trí mách bảo gã ta là không thể tiếp tục dây dưa với quân địch thêm nữa.
Không thể đánh tan đại bản doanh của kẻ địch, lỡ như đại bản doanh của phe mình bị kẻ địch tập kích thành công thì sẽ rất thảm.
Không nói đến việc bị tổn thất bao nhiêu binh sĩ trong doanh trại, chỉ riêng việc thiếu thốn vật tư quân nhu thôi cũng đủ khiến cho một đội quân bị tiêu diệt hoàn toàn rồi. ...
Trong đêm tối, một đội quân Ma Ngạc thận trọng rời khỏi doanh trại, đang đi đường vòng để tới quận Dương Quan.
"Hai vị Tôn giả, ý của bệ hạ là để chúng tôi hãy đi suốt đêm tham chiến, theo tuyến đường hiện tại, có thể đến chiến trường đúng giờ đã là tốt lắm rồi!"
Boyx than vãn một cách bất lực.
Trong tình huống bình thường, khoảng cách giữa họ và chiến trường thực sự là hơn năm mươi dặm.
Trong tình huống từ bỏ hành lý, đi bộ năm mươi dặm vào ban đêm để tham chiến, hầu hết các binh sĩ Ma Ngạc đều có thể làm được.
Nhưng vấn đề là giữa hai nơi còn có một đại bản doanh của kỵ binh phe địch.
Trước đó, Boyx cũng từng tổ chức quân đội cố gắng phản kích vào ban đêm, nhưng kết quả là bị một cái tát thẳng vào mặt.
Sự thật chứng minh, kỵ binh không chỉ có sức chiến đấu mạnh trên ngựa, mà khi xuống ngựa thì cũng là những tinh nhuệ hàng đầu.
Không am hiểu tác chiến vào ban đêm không có nghĩa là không thể chiến đấu.
So với những binh lính bình thường, kỵ binh được hưởng chế độ đãi ngộ hàng ngày cao hơn nhiều, số lượng binh sĩ bị quáng gà tương đối ít.
Cuộc tấn công thăm dò trực tiếp đã khiến cho hàng nghìn binh sĩ bỏ mạng, chưa kể còn bị đoàn cung phụng Nhân tộc giáng cho một đòn tấn công mạnh mẽ, binh lực lại một lần nữa bị giảm đi một phần mười.
Nếu không phải vì còn có giá trị làm mồi nhử, thì việc họ có thể sống đến bây giờ hay không cũng còn là một ẩn số.
Ở phương diện này, Tôn giả Wilson và Tôn giả Heins có quyền lên tiếng nhất.
Khi các cường giả nhân tộc ra tay, hai người họ cũng đã cố gắng chặn đường, nhưng sau khi nhìn thấy số lượng cường giả của quân địch thì hai người liền dứt khoát chọn cách nhượng bộ.
Lúc đó chỉ cần xúc động một chút thôi là họ đã không sống được tới bây giờ rồi.
Bị cường địch nhìn chằm chằm, muốn rời đi an toàn thì nhất định phải đi đường vòng.
Nếu không bị quân địch phát hiện, cho dù có thể sống sót rời đi thì quân đội cũng sẽ bị tổn thất nặng nề.
"Theo kịp liền đuổi, không đuổi kịp thì thôi."
"Mọi thứ đều lấy sự an toàn làm trọng, không thể để bị quân đoàn kỵ binh của địch cắn trúng!"
Tôn giả Wilson tức giận nói.
Đi theo tuyến đường hành quân mới, quãng đường của họ đã trực tiếp tăng từ hơn năm mươi dặm lên thành hơn một trăm dặm như hiện giờ.
Nếu như không đi đường vòng thì không có đủ cảm giác an toàn, vì khoảng cách doanh trại quân địch quá gần.
Biết được Boyx muốn để hai người họ cùng gánh vác trách nhiệm, nên Tôn giả Wilson đương nhiên sẽ không có thái độ tốt.
Nhưng phần trách nhiệm này, họ nhất định phải đứng ra gánh vác. Từ khi bị vây nhốt thì mọi người đang ngồi trên cùng một thuyền rồi.