Họ không dám báo cáo chi tiết về thực lực cụ thể của quân đội địch đang bao vây mình, chỉ sợ sau khi biết được sự thật thì trong tộc sẽ trực tiếp từ bỏ mình.
Chôn một quả bom lớn như vậy, cơ thể nhỏ bé của Boyx không thể nào gánh vác nổi, mọi người nhất định phải cùng nhau che đậy. ...
Sắc trời dần sáng, đại chiến đã sớm kết thúc, chỉ còn lại một mảnh bừa bộn trong doanh trại của đại quân Ma Ngạc.
Dù đã dập tắt được thảm họa Vong linh, nhưng thảm trọng thương vong lại khiến cho Ma Ngạc vương không thể cao hứng nổi.
Đang định mở miệng mắng, nhưng lời đến khóe miệng lại bị nuốt vào.
Các tướng lĩnh chủ chốt đều đang ở tiền tuyến chỉ huy chiến đấu, Tể tướng Susilo ở lại là quan văn, chỉ huy tác chiến vốn không phải là chuyên môn của người ta.
Nếu thực sự phải truy cứu trách nhiệm thì Ma Ngạc Vương mới là người có trách nhiệm lớn nhất.
Nếu không phải vì ông ta không yên lòng, nhất định phải mang theo vệ binh chạy tới tiền tuyến tham gia náo nhiệt, thì đại doanh cũng sẽ không trống trải đến như vậy.
"Nguyên soái, quân phòng thủ ở quận Dương Quan đến giờ vẫn chưa thấy quay về, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn trên đường đi?"
Ma Ngạc vương hỏi với vẻ mặt khẩn trương.
Cuộc đại chiến đêm qua, đại quân Ma Ngạc đã bị tổn thất gần ba vạn binh lực, tương đương với một thất bại nặng nề.
Nếu như quân phòng thủ quận Dương Quan lại xảy ra chuyện thì hành động cứu viện lần này sẽ thất bại, hơn nữa còn là thất bại hoàn toàn.
"Xin bệ hạ yên tâm!"
"Boyx đang mang theo quân đội chạy về đây, cách chúng ta chưa đến hai mươi dặm nữa, sẽ không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn."
"Lý do trì hoãn đến bây giờ chủ yếu là để tránh quân đoàn kỵ binh của địch."
"Từ như tình báo phản hồi thì lũ Nhân tộc ngu xuẩn kia vẫn chưa phát hiện ra quân đội của chúng ta đã rời đi!"
Nguyên soái Cantor trả lời.
Dù không rút lui theo kế hoạch dự kiến, nhưng liên lạc vẫn hề không bị gián đoạn.
Kế hoạch tập kích ban đêm đã thất bại, vội vã chạy về cũng chẳng ích gì, đương nhiên là an toàn là trên hết.
Hiệu quả cũng rất rõ ràng, sau khi đi vòng một vòng lớn, cuối cùng họ đã rút lui thành công.
Nếu như đêm qua không bị đại quân Vong linh của địch giết vào doanh trại, khiến cho đại quân bị tổn thất nặng nề, thì bố cục này có thể nói là hoàn hảo.
Hai đội quân hội quân thành công, thực lực của đại quân Ma Ngạc lại một lần nữa khôi phục đỉnh cao, ít nhất về số lượng là vậy.
"Lừa được quân địch là tốt rồi!"
"Dù Hudson dụng binh lợi hại cỡ nào cũng không thể đảm bảo cấp dưới sẽ lợi hại như hắn, xem ra chia quân tác chiến là điểm yếu của quân địch."
"Tiếc là tốc độ của kỵ binh phe địch quá nhanh, nếu không chỉ cần lợi dụng điểm yếu này, chúng ta nhất định sẽ khiến chúng bị tổn thất nặng nề!"
Ma Ngạc vương tức giận bất bình nói.
Việc điều quân ở quận Dương Quan về là do ông ta đề xuất. Một khi kế hoạch diễn ra suôn sẻ, uy tín của ông ta trong quân đội chắc chắn sẽ tăng cao.
Lúc này kế hoạch đổ bể, Ma Ngạc vương đành cố gắng chống đỡ, chỉ sợ rút lui thất bại.
"Bệ hạ, sau khi hai quân hội quân thành công, kế hoạch tác chiến của chúng ta có nên thay đổi một chút không?"
"Tiếp tục giằng co với quân đội Nhân tộc cũng không phải là kế sách lâu dài."
"Càng kéo dài thời gian sẽ càng bất lợi cho chúng ta."
Tể tướng Susilo uyển chuyển khuyên.
Mặc dù không phải là thống soái đại quân, nhưng lão ta vẫn nắm rõ tình hình trong quân.
Sau một ngày một đêm chiến đấu, tổn thất của quân đội Ma Ngạc đã lên đến một con số đáng kinh ngạc.
Gần mười phần trăm quân số thiệt mạng, đối với bất kỳ đội quân nào, đây đều là một thử thách.
Nếu chỉ bị tổn thất nặng nề thôi thì không nói, nhưng vấn đề là tổn thất của quân địch lại vô cùng nhỏ bé!
Không có thống kê cụ thể, nhưng theo tình hình trên chiến trường, tỷ lệ thương vong của hai bên ít nhất cũng là mười mấy so một.
Đủ loại dấu hiệu đều cho thấy, khả năng nuốt chửng quân địch gần như bằng không.
Việc bao vây quân địch bằng ưu thế binh lực cũng không khả thi, kỵ binh địch có thể dễ dàng xé nát tuyến phong tỏa của họ.
Một khi chia quân bao vây, tỷ lệ quân số trên chiến trường cục bộ của hai bên rất có thể sẽ bị đảo ngược.
"Ý của khanh là chúng ta không quyết chiến với quân địch, mà trực tiếp dụ bọn chúng về lãnh thổ của Thạch Nhân tộc, tìm cơ hội khơi mào xung đột giữa hai tộc?"
Ma Ngạc vương quan tâm hỏi.
Kéo Liên minh phản Nhân tộc tham chiến chính là sách lược mà họ đã quyết định từ trước.
Tuy nhiên, chiến lược ban đầu là đánh bại quân đội Nhân tộc, phá vỡ thần thoại bất khả chiến bại của Hudson - vị danh tướng số một đại lục, từ đó châm ngòi cho một cuộc chiến tranh đại lục mới.
Sau khi hai bên trực tiếp giao tranh, được chứng kiến sự lợi hại của quân địch, tâm lý lạc quan này cũng đã bị dập tắt.
Doanh trại của đại quân Nhân tộc chủ yếu tập trung vào sự ổn định, bất kể đột phá từ hướng nào, họ cũng không thể tìm được điểm đột kích.
Muốn dụ quân địch ra ngoài quyết chiến cũng không được, ban ngày họ không chắc là mình có thể đối phó được kỵ binh phe địch, còn ban đêm thì quân địch lại không chịu ra ngoài.
Hiện giờ hai bên đang so về sự kiên nhẫn, ai không nhịn trước sẽ bị thiệt.
"Đúng vậy, thưa bệ hạ!"
"Thượng sách đã thất bại, bây giờ chỉ còn cách chọn trung sách để cố gắng thử xem."
"Liên minh phản Nhân tộc cũng không phải là một khối thống nhất, quyền nói chuyện của Thạch Nhân tộc cũng không cao, đắc tội với họ cũng không tính là gì."
"Huống chi, chỉ cần chiến tranh đại lục nổ ra, cục diện sẽ không do họ quyết định nữa."
"Nếu không muốn bại trận, Liên minh Phản Nhân tộc buộc phải tranh thủ sự ủng hộ của các chủng tộc Địa tâm."