Quốc Vương (Bản Dịch)

Chương 220 - Chương 220 - Dây Chuyền Sản Nghiệp Đơn Nhất

Chương 220 - Dây Chuyền Sản Nghiệp Đơn Nhất
Chương 220 - Dây Chuyền Sản Nghiệp Đơn Nhất

Người dịch: Whistle

Về phần Nam tước Kettler, đương nhiên là một tên vai phụ ngu xuẩn đến không có thuốc chữa. Ai bảo bây giờ y vẫn còn mang cái danh “con buôn nô lệ ngu xuẩn nhất” chứ?

“Nam tước Hudson, 3 vạn kim tệ! Chỉ cần 3 vạn kim tệ, ta sẽ bán nhóm nô lệ thú nhân này cho các hạ.”

“Chuyện đến một bước này, ta cũng sẽ không giấu diếm nữa. Vì thu mua nhóm này nô lệ, ta đã đầu tư hết 6 vạn kim tệ.”

“Bây giờ đã giảm 50% rồi, ta còn phải dựa vào vay nợ mới có thể kết toán được số dư. Nếu như lại xuống giá, ta cũng chỉ có thể phá sản tại chỗ.” Nam tước Kettler ra vẻ bất đắc dĩ nói.

Có lẽ y chính là tên thương nhân thất bại nhất trên cả đại lục này rồi. Người khác cò kè mặc cả đều có thể kiếm nhiều kiếm ít, mà y thì khác, cò kè mặc cả chỉ là vì không bị phá sản.

“Nam tước Kettler, đừng vội. Cho dù ta có gom đủ 3 vạn kim tệ để giao dịch thì sợ là những ngày tháng sau này của các hạ cũng sẽ không tốt được đến đâu.”

“Phát triển lãnh địa là một việc rất tốn tiền. Cho dù Phong Diệp lĩnh có tốt đến đâu, nhưng hai năm cũng rất khó làm được thu chi cân bằng, trong tay không có đủ vốn lưu động là không được.”

“Hay là chúng ta đổi một phương thức hợp tác đi, ta thu mua nhóm nô lệ này với giá gốc. Nhưng mà sẽ không dùng tiền mặt để kết toán, mà là dùng sản phẩm sắt mà lãnh địa của ta sản xuất ra để giao dịch.”

“Các hạ lấy những sản phẩm sắt này đi thương lượng với đám con buôn nô lệ kia, dù sao cũng là một chút nông cụ và vật dụng thường ngày, ở phương bắc cũng sẽ có không nhỏ thị trường, không lo không bán được.”

Hudson cổ động nói.

Thẳng thắn mà nói, lần này hắn thật sự không chuẩn bị hố bạn hàng xóm. Dù là muốn lột lông dê thì cũng không thể chỉ bắt lấy một con dê mà lột được, nếu không khi dê bị lột trọc thì sau này sẽ không có gì để lột nữa.

Là một công cụ người, lần này Nam tước Kettler đã vượt mức hoàn thành nhiệm vụ. Không chỉ hố được Nam tước Sith, còn phân hoá được quan hệ giữa quý tộc phương bắc.

Một quân cờ có giá trị như vậy, nếu như vứt bỏ thì thật là đáng tiếc.

Trùng hợp là nhà mình đang cần mở rộng thị trường, có thể xem đây như thời cơ để thăm dò.

Nếu như có thể đả thông thị trường ở phương bắc thì tốt, nếu không được cũng không sao.

Kỳ thực giá vốn của số hàng trị giá 6 vạn kim tệ còn chưa đến 3 vạn kim tệ nữa!

Chỉ cần không tiêu thụ ở bản địa, không cướp thị trường của mình, Hudson hoàn toàn không ngại đi xung kích thị trường bên ngoài.

“Nam tước Hudson, sợ là chuyện này hơi khó? Phương bắc không giống với tỉnh Đông Nam, thị trường của sản phẩm sắt đã bị lũng đoạn hết rồi, hàng hoá bên ngoài căn bản không chen chân vào được......”

Không đợi Nam tước Kettler nói hết lời, Hudson liền ngắt lời nói: “Các hạ suy nghĩ quá nhiều. Không thể lấy ra ngoài bán thôi, chứ đâu có nói là không cho phép bản thân tự dùng nha?”

“Cho dù bản thân mình không dùng được thì cũng có thể bán cho đế quốc Thú Nhân mà, không chừng còn có thể kiếm được càng nhiều hơn. Chỉ cần không tiêu thụ ở phương bắc thì chẳng phải là xong rồi sao.”

“Huống chi, người phụ trách tiêu thụ là đám con buôn nô lệ kia. Các hạ cứ giao hàng hóa đến trong tay bọn họ là được, chuyện sau này chẳng liên quan gì đến các hạ.”

Đúng vậy, ai tiêu thụ thì người đó chịu trách nhiệm. Cho dù có thật sự xâm phạm lợi ích của địa đầu xà thì cũng không thể nào từ bên ngoài xa xôi ngàn dặm chạy đến tỉnh Đông Nam để tìm một người trung gian để tính sổ sách nha.

“Nhưng mà tiền mặt đã biến thành hàng hoá, bọn họ sẽ đồng ý sao?”

Trong lòng Kettler thật sự không chắc, ít nhất là y chắc chắn sẽ không chấp nhận việc tiền mặt biến thành hàng hoá.

“Cái này không phải do bọn họ. Dù sao bây giờ các hạ cũng không có tiền, hoặc là tiếp nhận hàng hoá gán nợ, hoặc là chờ đến khi các hạ có tiền lại tới thu. Cùng lắm là bị đánh cho một trận, xuất một ngụm ác khí thôi.”

“Cho dù là trong lòng bọn hắn hận không thể giết chết các hạ, nhưng nể mặt của tiền tài, bọn hắn nhất định phải để cho các hạ sống tốt.”

“Cho dù là trong đó có người xúc động thì cũng sẽ bị những người khác hỗ trợ ngăn cản. Dù sao, nếu như các hạ thật xảy ra ngoài ý muốn thì món nợ này sẽ càng khó thu .”

Hudson vô lại nói.

Thiếu nợ chính là đại gia, câu nói này cũng được áp dụng trên lục địa Aslante. Nếu như đám chủ nợ này không đủ lý trí, đó nhất định là bởi vì ngươi thiếu không đủ nhiều.

Đám chủ nợ không có khả năng từ bỏ những người thiếu ít nhất là hơn 5 vạn kim tệ giống như Nam tước Kettler đây.

Ngoại trừ khúc nhạc dạo ngắn là nô lệ bị ế hàng ra thì hội giao dịch đầu tiên được diễn ra ở thành Dadir đã lấy được thành công tốt đẹp.

Vốn cho rằng đám quý tộc bản địa sẽ gây chuyện, nào ngờ bọn họ chỉ dùng việc không giao dịch xem như thủ đoạn chống lại chứ không làm ra bất kỳ hành động quá khích nào.

Một quyền đánh vào trên bông, làm cho Nam tước Sith khổ tâm chuẩn bị rất nhiều phương án cảm thấy vô cùng phiền muộn.

Khách nhân người ta không gây sự thì người làm chủ nhân như gã ta cũng không thể chủ động gây sự được!

Nam tước Sith hoàn toàn xem không hiểu thao tác của đối thủ, chỉ có thể lựa chọn đi một bước nhìn một bước, trực giác nói cho gã biết chuyện này còn chưa xong.

“Ngươi nói cái gì?”

“Số nô lệ kia đã đi Sơn Địa lĩnh hết rồi?” Sith khó có thể tin hỏi lại.

“Đúng vậy, thiếu gia! Lính trinh sát mà chúng ta phái đi nhìn chằm chằm Sơn Địa Lĩnh đã phát hiện được bên đó đang có một lượng lớn nô lệ thú nhân.”

“Trong cả tỉnh Đông Nam này, người có nhiều nô lệ thú nhân như vậy chỉ có Nam tước Kettler.”

Lão quản gia trả lời.

“Bị người ta đùa bỡn rồi!”

Đây là phản ứng đầu tiên của Nam tước Sith.

Nhưng gã lại lập tức cảm thấy không thích hợp, ngày đó Nam tước Kettler tìm tới cửa, bộ dạng một bộ vò đã mẻ không sợ rơi kia rõ ràng là đã dự định cá chết lưới rách.

Bình Luận (0)
Comment