Người dịch: Whistle
“Đám đồng liêu đã cho ta mượn mấy ngàn kim tệ, vũ khí trang bị, chiến mã trong tay ta còn có thể bán được mấy ngàn kim tệ, bây giờ chỉ cần 1 vạn kim tệ, ta liền có thể vượt qua cửa ải khó khăn.”
“Cho nên ta hy vọng các hạ có thể khẳng khái cho ta mượn 1 vạn kim tệ, giúp ta vượt qua cửa ải khó khăn lần này.”
Nam tước Kettler thành khẩn nói.
Lỗ thủng kim ngạch từ 5 vạn xuống tới 1 vạn, sắc mặt của Nam tước Sith dễ nhìn hơn rất nhiều. Chẳng qua trong lòng gã lại đang hồi hộp là có nên cho Kettler mượn số tiền kia hay không.
Trực giác nói cho gã biết, chuyện này chắc chắn sẽ không đơn giản như vậy. Nếu như là lúc bình thường, Nam tước Kettler mở miệng vay tiền thì khả năng cao là có thể mượn được từ chỗ của thân bằng hảo hữu.
Nhưng bây giờ thì khác, ai cũng biết là y đang thiếu một số tiền lớn. Trước khi cho Kettler mượn tiền thì ai cũng phải suy tính đến khả năng trả nợ của y.
Vạn nhất không trả được, trực tiếp cuỗm tiền chạy trốn thì làm sao?
Những chuyện tương tự cũng không phải là chưa từng phát sinh trên lục địa Aslante này. Nếu như gặp phải thì mọi người cũng chỉ có thể tự nhận mình xui xẻo, truy thu tiền nợ xuyên quốc gia, chuyện này chỉ có thể suy nghĩ một chút mà thôi.
“Nếu như ta không đồng ý, có phải là ngươi sẽ dẫn người đi cướp thương đội đúng không?” Nam tước Sith không xác định hỏi.
Không có tiền liền đi ra ngoài ăn cướp là chuyện vô cùng bình thường đối với quý tộc phương bắc.
Nếu là lúc khác thì Nam tước Sith cũng sẽ không muốn xen vào chuyện bao đồng này.
Nhưng mà bây giờ thì không được, danh tiếng của thành Dadir vẫn còn chưa nổi mà đã truyền ra tin tức thương nhân bị đánh cướp, sau đó thì không cần phải tuyên truyền thêm nữa.
“Thật muốn phải đến một bước đó thì ta cũng không còn biện pháp.”
Nam tước Kettler giang hai tay ra, trực tiếp thừa nhận là mình có dự định này.
......
Lấy được số kim tệ do mình dọa dẫm mà có, Kettler biết là mình đã làm mất lòng Nam tước Sith rồi, sợ là sau này khi gặp mặt thì mọi người sẽ không còn trao cho nhau nụ cười nữa.
“Chuẩn bị xe, chúng ta đi bái phỏng Nam tước Hudson.”
“Kettler, bây giờ qua đó sợ là không tốt ?” Kỵ sĩ Holman lo lắng nói.
Vừa nhận tiền của Nam tước Sith xong liền đi bái phỏng kẻ địch của gã ta, hơn nữa còn ở trên địa bàn của người ta, thật sự là quá không có đạo nghĩa .
“Không tìm hắn thì cháu làm sao giải quyết được đám nô lệ trong tay chứ? Chẳng lẽ thật sự phải xử lý hết rồi vác lấy cái danh tàn bạo trên lưng sao?”
“Nam tước Sith có khả năng cho cháu mượn 1 vạn kim tệ cũng đã đủ ý tứ rồi, không nên ép người ta quá.”
“Nhưng mà cho dù có 1 vạn kim tệ này thì lỗ thủng còn lại vẫn rất lớn, cháu không biết nên bù lỗ như thế nào?”
“Chú Holman, chẳng lẽ chú cho rằng hiện giờ còn có người sẽ cho cháu mượn tiền sao?”
“Nếu như gia tộc mà nhận được tin tức này thì sợ là cũng sẽ sinh lời oán giận.”
“Thay vì để cho mọi người cảm thấy khó xử, vậy thì cháu thà không mở lời, miễn cho làm tổn thương tình cảm.”
Nam tước Kettler tự giễu nói.
Không mở miệng vay tiền thì vĩnh viễn sẽ không biết nhân duyên của mình tốt đến đâu. Ngay cả quý tộc có quan hệ không tệ với y cũng liền lấy ra hai, ba trăm kim tệ để ứng phó một chút.
Tương lai mọi người vẫn còn phải ủng hộ và canh gác cho nhau, bây giờ cũng chỉ nguyện ý cho mượn ít tiền như vậy. Nếu như mở miệng mượn tiền của đám thân bằng hảo hữu ở phương bắc xa xôi thì chẳng phải là đang làm khó người khác sao.
Dù sao thứ mà quý tộc xem trọng chính là đôi bên cùng có lợi, không thể để cho người ta đơn phương trả giá mà không nhìn thấy hồi báo nha!
Nam tước Kettler nhìn thấu mọi chuyện nên không hề oán trời trách đất, mà là lựa chọn hăng hái ứng đối.
Ít nhất là sau cuộc trò chuyện lần trước thì y đã xác định là Hudson có hứng thú với đám nô lệ thú nhân này. Mặc dù vị khách hàng này không nhất định có tiền, nhưng chung quy cũng là một người mua mà.
......
Lượn quanh một vòng, sau khi hố Nam tước Sith một vố, hai người lại xuất hiện ở trên bàn đàm phán.
Hudson vẫn không có biến hóa gì, nhưng mưu trí của Nam tước Kettler lại phát sinh thuế biến. Hiện thực tàn khốc đã nói cho y biết là những mối quan hệ nhân mạch trước đây của mình đều không đáng tin cậy.
Lần đàm phán trước Kettler vẫn còn có mấy phần sức mạnh. Vốn cho rằng kết quả xấu nhất chỉ là chịu lỗ một chút, dưới sự giúp đỡ của thân bằng hảo hữu, kém nhất cũng có thể bảo vệ lãnh địa.
Nhưng thực tế lại rất tàn khốc, nếu như không phải quy định về đất phong của vương quốc nghiêm ngặt, không chừng có người còn ước gì Kettler phá sản để bọn hắn có thể dễ dàng tiếp nhận đất phong.
“Nam tước Kettler, thực không dám giấu giếm. Đúng là ta rất có hứng thú với số nô lệ này, nhưng hiện giờ Sơn Địa lĩnh đang thiếu tài chính, tiền mặt có thể vận dụng nhiều nhất chỉ có 2 vạn kim tệ.”
“Nếu như lấy cái giá tiền này thành giao, sợ là lần này các hạ sẽ thua thiệt rất thê thảm. Nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của như vậy không phù hợp với tinh thần kỵ sĩ, cho nên lần trước ta không có báo giá.”
Nghe Hudson nói xong, Nam tước Kettler âm thầm kêu khổ.
Đàm luận về “tinh thần kỵ sĩ” với một gã gian thương là chuyện vô cùng hài hước, nhưng bây giờ y lại không thể nào cười nổi.
Người mua duy nhất không đủ tài chính, luôn miệng nói không nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, đây không phải là muốn kêu y chủ động đưa tới cửa cho người ta cướp sao!
Lại còn không nguyện ý gánh chịu áp lực về mặt đạo đức. Cho dù sau này có truyền ra ngoài thì cũng không phải là do Hudson lão gia nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, mà là Hudson lão gia tế nguy cứu khốn.