Quốc Vương (Bản Dịch)

Chương 218 - Chương 218 - Thiếu Nợ Chính Là ..... (2)

Chương 218 - Thiếu Nợ Chính Là ..... (2)
Chương 218 - Thiếu Nợ Chính Là ..... (2)

Người dịch: Whistle

“Đất đai ở Phong Diệp lĩnh rất phì nhiêu, chỉ cần ngươi dụng tâm kinh doanh, trong vòng năm năm vẫn sẽ có hy vọng trả hết nợ.”

Gã càng nói thì âm càng càng nhỏ, rõ ràng là ngay cả bản thân Nam tước Sith cũng không tin vào chuyện này. Cho dù đất đai của Phong Diệp lĩnh có phì nhiêu đến đâu thì cũng phải chi tiêu nha!

Chỉ tính thu nhập mà không tính đến chi phí vận hành thì chẳng khác nào đang chơi lưu manh.

Có rất nhiều lãnh địa có thu nhập hơn vạn kim tệ, thậm chí là mấy vạn kim tệ một năm, thế nhưng sau khi trừ hết toàn bộ chi phí thì số lãnh địa có thể lợi nhuận được hơn vạn kim tệ lại là lác đác không có mấy.

Đừng nói là Phong Diệp lĩnh, cho dù là thành Dadir này thì Nam tước Sith cũng không dám cam đoan là hàng năm đều có thể lợi nhuận hơn vạn kim tệ.

Nếu như chỉ đơn thuần tính thu nhập của lãnh địa thôi, chỉ dựa vào địa bàn mà bất kỳ người nào trong ngũ đại hào môn phương bắc chiếm cứ thôi đã có thu nhập hơn cả một tỉnh, thu nhập hàng năm khoảng chừng hơn trăm vạn kim tệ, nhưng cuối cùng chẳng phải cũng chịu cảnh vào được mà không ra được đó sao?

Có thể duy trì được tới hiện giờ là bởi vì các đại quý tộc còn có những sản nghiệp khác.

Bao gồm cả việc Nam tước Sith muốn chế tạo thành Dadir trở thành trung tâm thương nghiệp ở khu vực phía nam, bề ngoài nhìn là vì thu thuế, nhưng trên thực tế là vì tụ tập nhân khí, phát triển sản nghiệp của bản thân.

Nếu như chỉ dựa vào một chút thuế này sợ là còn không đủ để chi tiêu hàng ngày.

Muốn kiếm được tiền thì vẫn phải cho thuê hoặc bán những cửa hàng, nhà ở trong thành, bán lương thực, rau quả, thịt cùng với một số vật dụng sinh hoạt hàng ngày mà lãnh địa sản xuất ra.

Nhưng cách này thì Phong Diệp lĩnh lại không thể sao chép được. Chỉ dựa vào thu nhập từ việc trồng trọt thì chỉ có thể yên ổn trong một thời gian ăn, muốn phất nhanh là chuyện không có khả năng.

Có lẽ là cảm thấy chủ ý của mình quá ngu dốt, sau khi dừng lại một hồi, Nam tước Sith lại bổ sung thêm:

“Có lẽ ngươi có thể đi trò chuyện với vị Sơn Địa nam tước kia. Nếu như nói người có nhu cầu về sức lao động lớn nhất trong hai quận này thì phải nhắc đến tên này.”

“Lấy khẩu vị của hắn, cho dù là nhân khẩu trong lãnh địa đã đột phá 2 vạn thì hắn vẫn không thể nào thỏa mãn.”

“Dù sao các ngươi cũng đã từng quen biết, trực tiếp đem nô lệ chiết khấu bán cho hắn là được.”

“Chỉ cần giá đủ rẻ thì chắc là hắn sẽ không ghét bỏ.”

“Cùng lắm thì chịu thiệt một chút thôi, dù sao cũng còn tốt hơn là cứ tiếp tục như thế này. Phải biết là cứ kéo dài thêm một ngày thì ngươi sẽ phải tốn thêm gần một trăm kim tệ.”

Đây là lời thật lòng, mặc dù Sith không muốn tư thông với địch. Nhưng so với bản thân phải ôm lấy củ khoai nóng bỏng tay này thì chẳng thà bán rẻ cho địch nhân.

Trải qua một khoảng thời gian tiếp xúc, gã ta phát hiện cường hạng của Hudson nằm ở chỗ quân sự và phát triển lãnh địa, nhưng thủ đoạn chính trị lại chẳng mạnh được bao nhiêu.

Ít nhất nếu như đổi chỗ mà mà, gã ta chắc chắn sẽ không đến tham dự hoạt động của đối thủ cạnh tranh.

Nếu như thủ đoạn chính trị đã không bằng thì trình độ nguy hiểm cũng sẽ giảm xuống. Phát triển lãnh địa là không sai, nhưng cứ đâm đầu vào chuyện phát triển lãnh địa thì lại là vô cùng sai.

“Chẳng có ích gì đâu, bây giờ tên đó cũng đang nợ nần chồng chất. Vì phát triển lãnh địa, tên ngu xuẩn đó đã đầu tư toàn bộ gia tài của mình vào bên trong.”

“Thế cục hiện giờ đã ổn định, những sản phẩm rách nát đó của hắn đã không thể nào bán được nữa, chỉ có thể bán được một chút nông cụ và vật dụng hàng ngày.”

“Nếu như không phải còn có thể cầm ra sản phẩm sắt để gán nợ thì tình huống hiện giờ của hắn cũng chẳng tốt hơn ta là bao.”

“Giá gốc của đám nô lệ này thôi đã tốn hơn 6 vạn kim tệ của ta rồi, cho dù có bán lỗ vốn thì ngươi cảm thấy tên vương bát đản đó có năng lực mua lại sao?” Nam tước Kettler tỏ vẻ bất đắc dĩ nói.

Ở trước mặt Nam tước Sith, y cũng chẳng cần phải đi khen Hudson làm gì. Huống chi Kettler cũng chẳng có hảo cảm gì với Hudson, bây giờ y chỉ đang nói ra mấy lời trong lòng mà thôi.

Lấy được một đáp án bất ngờ, Nam tước Sith nửa vui nửa buồn. Đối thủ cạnh tranh xảy ra vấn đề về tài chính, đây không thể nghi ngờ là một chuyện tốt, nhưng bi kịch là gã cũng dính vào một mớ bòng bong.

“Kettler, ngươi muốn cái gì? Nếu như là lời ngu xuẩn như kêu ta giải quyết món nợ này cho người thì cũng không cần nói nữa.”

“Tất cả mọi người đều là người thông minh, chắc là ngươi cũng biết lần này mình đã gây ra chuyện phiền phức lớn như thế nào rồi.”

“Đầu tư 6 vạn kim tệ để nhận lấy một đống rác. Cho dù là trong đó có một số nô lệ có chất lượng tốt, nhưng tổn thất lần này chắc chắn sẽ không thấp hơn 5 vạn kim tệ.”

“Không ai có thể gánh cho ngươi một con số lớn như vậy. Cho dù là bởi vì chuyện này mà làm cho kế hoạch của ta thất bại thì ta cũng không khả năng đồng ý.”

“Vì chuyện của ngươi, ta đã cố gắng hết sức rồi. Trong tay đám đồng liêu phương bắc đều có rất nhiều nô lệ, căn bản không thể tiếp bàn cho ngươi.” Nam tước Sith lạnh lùng nói.

Nếu như không phải nơi này không thích hợp, gã ta hận không thể lập tức xử lý tên đáng ghét trước mắt này. So với tên này, gã đột nhiên cảm thấy tên địch nhân “Hudson” kia của mình đáng yêu như một bé thỏ trắng vậy.

“Trong 6 vạn kim tệ này có hơn 5 vạn là tiền nợ, nhất định phải giải quyết được số này.”

“Trong nhóm nô lệ này, những nô lệ có chất lượng tốt chỉ có thể bán được chừng 1 vạn kim tệ, lỗ hổng tài chính còn hơn 4 vạn nữa.”

“Nếu như đi mượn của thân bằng hảo hữu có quan hệ mật thiết và người nhà thì đại khái có thể mượn được 1 vạn kim tệ, về phía gia tộc cũng có thể cho ta mượn 1 vạn kim tệ.”

Bình Luận (0)
Comment