Người dịch: Whistle
Nhờ vào lượng nước mưa phong phú ở tỉnh Đông Nam để cuốn trôi lượng muối trong nước biển. Từ những cây thực vật sinh trưởng ở trong vùng đầm lầy có thể đoán ra lượng muối trong đầm lầy cũng không tính là quá cao.
Số nước bùn đào ra được cũng không cần phải lo là sẽ lãng phí, đều là phân bón thượng hạng, rất thích hợp để dùng ở trên đất mới khai hoang.
Về phần phải trả cái giá bao nhiêu mới hoàn thành được công việc, Hudson lại hoàn toàn không thèm để ý tới.
Có thêm hơn hai vạn cái miệng, chi tiêu hàng ngày trong lãnh địa gần như tăng lên gấp bội. Nếu như không nhanh làm ra thành quả thì túi tiền của hắn sẽ không cầm cự được nữa.
Trên thực tế, đây là kết quả của việc chuẩn bị từ trước. Nếu như không nhờ trước đó Hudson dữ trữ một số lượng lớn lương thực, chỉ việc phải đối mặt với lương thực giá cao trên thị trường thôi cũng có thể làm cho Hudson phải khóc rồi.
Đều là do nô lệ thú nhân gây họa, mặc dù phủ tổng đốc đã hứa là sẽ cung cấp lương thực với giá ổn định, nhưng chỉ giới hạn trong những dân trong thuộc địa đã được đăng ký vào danh sách trước đó. Những nô lệ thú nhân đến sau này chỉ có thể mua được lương thực với giá thị trường.
May mắn là tỉnh Đông Nam có rất nhiều lương thực, nếu như ở một nơi nghèo khó, trong lúc không có thu hoạch mà lại đột nhiên tràn vào mấy vạn cái miệng thì sợ là có tiền cũng không mua được đủ lương thực.
Không thể không nói, đám quý tộc phương bắc lại bị hố không nhẹ. Việc Nam tước Kettler không thể mượn đủ tiền và chuyện giá lương thực tăng lên chẳng có quan hệ gì.
May mắn là những ngày tháng như thế này sẽ không kéo dài được bao lâu, mùa đông đã đến hồi cuối, chỉ còn cách ngày thu hoạch lương thực mới không xa nữa.
Chờ sau khi thu hoạch được lương thực nhập kho, giá lương thực ở trên thị trường chắc chắn sẽ suy giảm. Về phần có thể giảm bao nhiêu thì Hudson không đoán được.
Dù sao chuyện này cũng không ảnh hưởng nhiều đến hắn, mặc dù sản lượng lương thực trong lãnh địa không đủ đáp ứng nhiều nhân khẩu như vậy, nhưng mà hắn đã đặt trước một số lượng thực mà mấy vị thân thích sản xuất được trong lãnh địa của bọn hắn.
Giá thì đương nhiên là phải theo giá thị trường, nhưng mà có thể ký sổ nha! Nợ bên ngoài càng ngày càng nhiều, bây giờ Hudson cũng đã chết lặng.
Nếu như tính luôn cả số nợ hàng hóa chưa giao thì giờ này khắc này Hudson lão gia đã nợ tổng cộng 12 vạn.
Món nợ như vậy dù là đặt trên vai một vài nhà trung đẳng quý tộc thì cũng phải tê cả da đầu, cả đêm không ngủ.
Có lẽ dù cho bán luôn Belersden cũng không đủ tiền để trả!
Đương nhiên, bán gấu là huyện không thể nào xảy ra. Hắn chưa bao giờ nghe nói khế ước ma thú có thể sang nhượng.
Hudson lão gia cũng không phải là hạng người cần bán gấu để trả nợ. Mặc dù mắc nợ bên ngoài một số tiền khổng lồ, nhưng dòng tiền chảy trong Sơn Địa Lĩnh vẫn rất phong phú, trong khố phòng tùy thời đều có hai ba vạn kim tệ nằm đó để Hudson lão gia tiêu xài.
Trong số nợ 12 vạn kim tệ này, có hơn 8 vạn kim tệ là món nợ hàng hóa, bao gồm cả số tiền chi tiêu để mua sắm nô lệ thú nhân là “6 vạn kim tệ” kia.
Ngoài ra còn có món nợ 3 vạn kim tệ đang liên tục không ngừng chuyển hóa thành nợ hàng hóa. Chân chính cần lấp vàng ròng bạc trắng cũng chỉ có hơn 1 vạn kim tệ.
Không sai, hơn 1 vạn kim tệ cuối cùng là thiếu của Nam tước Redman, phụ thân của hắn. Cha con ruột cũng phải tính cho rõ ràng, trợ giúp cũng không thể cho không.
Vũ khí trang bị, nồi chén chậu, nông cụ, phàm là có thể cho nợ thì Hudson đều lấy.
Bây giờ nhà cũ cái gì cũng không thiếu, chỉ có thiếu tiền, cho nên hắn cũng chỉ có thể thanh toán bằng tiền mặt.
Về phần là lúc nào thanh toán thì phải xem tình hình tài chính của Sơn Địa Lĩnh giàu có khi nào.
Bây giờ ngay cả Hudson cũng không dám đụng chạm bậy bạ đến tài chính của Sơn Địa lĩnh. Lỡ như một ngày nào đó phát sinh một chút ngoài ý muốn thì đây đều là tiền cứu mạng.
Chỉ có thể nói nợ nhiều không áp thân, mặc dù Hudson đang thiếu một món nợ kếch xù, nhưng vẫn còn lăn lộn rất tốt trong giới quý tộc, thậm chí không có người cảm thấy hắn nghèo.
Hơn 2 vạn lĩnh dân + hơn 2 vạn nô lệ, nếu như chỉ tính toán nhân khẩu thôi thì cũng đã đuổi kịp một vài Tử tước đất phong rồi.
Nếu như lắng đọng mấy năm, trả hết số hàng còn nợ. Lại khai hoang thêm mấy chục vạn mẫu ruộng tốt, vậy thì sẽ có được cơ nghiệp của một nhà trung đẳng quý tộc.
......
“Lão gia, hôm nay thu được hai ngàn kim tệ tiền đặt cọc. Chủ yếu là một số nông cụ và vật dụng sinh hoạt hàng ngay, trong đó còn có một số binh khí của ba quận Hansen, Qatar và Warren.”
“Ba vị đại lý đang ở bên ngoài chờ đợi, ngài có muốn gặp hay......”
Không chờ lão quản gia nói hết lời, Hudson liền trực tiếp ngắt lời nói: “Ta sẽ không ra mặt. Sau này những loại chuyện nhỏ này đều do ngươi phụ trách tiếp đãi là được.”
Mặc dù hắn là bên B, nhưng cũng là một bên B nắm giữ sức cạnh tranh bá đạo. Có thể thu tiền đặt cọc trước rồi mới sản xuất đã đủ để nói rõ chuyện này.
Lại thêm thân phận chênh lệch giữa quý tộc và thương nhân, Hudson hoàn toàn có vốn liếng để không ra mặt.
Trên thực tế, không lộ diện mới là tốt cho tất cả mọi người. Thương nhân trục lợi, thích tính toán chi li, để cho bọn hắn đi cãi cọ với quản gia là được.
Nếu như Hudson đích thân ra trận đàm phán, cho dù có thương lượng thành công thì sợ là trong lòng mọi người cũng sẽ không thoải mái.
Lại tăng thêm một món nợ hàng hóa, Hudson cũng lười tính toán. Dựa theo hình thức vận doanh hiện giờ, trong tương lai một khoảng thời gian rất dài, Sơn Địa lĩnh đều phải vận chuyển trong tình trạng mắc một món nợ khổng lồ.
Chủ yếu vẫn là có quá ít nhà cung cấp ở thượng nguồn, nếu không sẽ còn có thể nợ thêm càng nhiều nữa. Sau khi cảm nhận được chỗ tốt sâu sắc của việc dùng tiền của người khác để phát triển lãnh địa nhà mình, Hudson giống như đã mở ra một cái hộp Pandora.