Người dịch: Whistle
Nhìn xem danh sách trương mục ở trên thẻ trúc, Hudson cảm thấy sản phẩm của lãnh địa nhà mình quá đơn nhất.
Toàn bộ đều là xoay quanh “sắt”, nhỡ đâu có ngày tỉnh Đông Nam lại phát hiện ra vài mỏ quặng sắt thì chuyện làm ăn của Hudson lão gia lập tức sẽ bị xung kích thành mảnh nhỏ.
Thế nhưng không vây quanh “sắt” thì thời đại này còn có thể làm cái gì để phát tài đây?
Từ xưa đến nay, vương triều phong kiến đều dùng “muối”, “sắt” là hai ngành bạo lợi nhất, có khả năng chia được một chén canh “sắt” đều là nhờ vào may mắn.
Nếu như Hudson dám vươn tay đến “muối”. Có lẽ vào một buổi tối đẹp trời nào đó, Sơn Địa lĩnh sẽ bị người ta diệt môn.
Không cần hoài nghi, vì lợi nhuận kếch xù này, gia tộc Dalton tuyệt đối có thể làm được chuyện này.
Theo tin đồn nghe được, lợi nhuận của muối ăn chiếm hết 1/2 lợi ích của gia tộc Dalton. Nếu như có người dám động miếng bánh gatô này thì gia tộc Dalton có thể trở mặt ngay lập tức.
Cho dù có quý tộc không cam tâm thì cùng lắm cũng chỉ âm thầm sai sử một vài tên thương nhân buôn lậu muối, hơn nữa còn nhất định phải cẩn thận từng li từng tí, sợ bị tiết lộ nửa chút tiếng gió.
Nhiều khi, một chút gió thổi cỏ lay cũng sẽ dọa cho bọn hắn phải giết người diệt khẩu. Đến mức mà số người bán muối lậu bị chết ở trong tay người chủ sử phía sau màn còn nhiều hơn số người chết trong tay phủ tổng đốc.
Về phần bọn người này có kiếm được tiền từ trong đó hay không thì Hudson cho rằng là không, ít nhất là không thể kiếm được lợi nhuận kếch xù.
Nguyên nhân vô cùng đơn giản, tổng lượng tiêu thụ muối ăn ở các nơi đều rất ổn định, mà theo thời gian dời đổi có hơi tăng lên. Một khi xuất hiện tình trạng lượng tiêu thụ suy giảm thì sẽ lập tức làm cho gia tộc Dalton chú ý.
Dưới loại hoàn cảnh này, đừng nói là muốn kiếm tiền, có thể không bị người ta bắt được đều đã nhờ Thần Hi chi chủ phù hộ rồi.
Sản nghiệp bạo lợi nhất thì Hudson không thể duỗi tay vào rồi, vậy cũng chỉ có thể lùi lại mà cầu việc khác, lựa chọn sản nghiệp kém hơn một bậc —— “Rượu thuốc lá”.
Thuốc thì bị loại bỏ đầu tiên, trên lục địa Aslante không có thứ này, Cho dù là Hudson có thể tìm được lá cây thuốc lá thì hắn cũng không biết nên bán cho ai.
“Rượu” thì nhất định phải là rượu nho. Trong vô số yến hội mà Hudson tham gia đều sử dụng rượu nho.
Đáng tiếc là, tỉnh Đông Nam nằm ở phía nam của vương quốc. Lượng mưa đúng là rất phong phú, nhưng độ sáng thì lại chỉ có thể nhờ vận may.
Những năm có lượng nước mưa ít như năm này thì độ sáng cũng rất phong phú, chất lượng của những trái nho được trồng ra cũng sẽ rất không tệ.
Thế nhưng nếu gặp phải năm mưa dầm liên miên, có thể nhìn thấy nho kết quả đã không tệ rồi, còn trông cậy vào chất lượng gì nữa!
Người mua rượu nho chủ yếu là quý tộc, mặc dù đại bộ phận quý tộc đều là những kẻ thô thiển, không phân biệt được rượu nho tốt hay xấu.
Nhưng trong đó có một bộ phận người lại có nghiên cứu rất sâu về thứ này, lại nắm được quyền nói chuyện trong ngành này.
Cho dù Hudson có khả năng sản xuất ra thì cũng chỉ có thể cạnh tranh với “rượu cấp thấp” để kiếm sống.
Thay vì đi kiếm một chút tiền cực khổ này thì hắn chẳng thà làm ra rượu trắng rồi chậm rãi đợi thị trường lên men.
Đương nhiên, đây chỉ là tưởng tượng mà thôi. Trước khi không tìm được người sử dụng thì Hudson lão gia cẩn thận sẽ không mù quáng khai phá sản phẩm đi ngược lại xu hướng của thị trường.
Ngoại trừ những sản phẩm này ra thi hắn còn có thể làm cái gì?
“Diêm”, có vẻ như thứ này hơi khó sản xuất. Là một sản phẩm thuần thủ công, chỉ cần nghĩ một chút cũng biết là chi phí sản xuất cao bao nhiêu rồi.
Nếu chỉ vì sử dụng thuận tiện thì sợ là rất khó bán được với giá cao. Dù sao các quý tộc lão gia cũng không cần đích thân nấu cơm, còn tạo thuận tiện cho người hầu, chuyện này quan trọng không?
“Xà phòng”, sản phẩm thiết yếu của người xuyên việt. Bất quá cái thứ thối hoắc này chủ yếu dùng để giặt quần áo.
Muốn trổ hết tài năng, trừ phi là đổi công nghệ chế tạo, sản xuất ra sản phẩm mới không có mùi thối.
Dù sao dầu động vật nguyên chất cũng không thể dùng làm nguyên liệu, nếu không sẽ không khử được mùi. Chẳng khác gì những loại xà phòng có mùi trên thị trường, Hudson sẽ không cho rằng cái thứ có ở khắp mọi nơi này sẽ có thể bạo lợi.
Có thể thử thay thế bằng dầu thực vật. Bất quá lấy sản lượng của dầu thực vật hiện giờ thì sợ trong ngắn hạn sẽ không trông cậy vào được.
Những thứ mới này cũng chỉ có thể kiếm được một đợt tiền nhanh. Một khi bị người khác giải mã kỹ thuật, chẳng mấy chốc sẽ xuất hiện người bắt chước theo.
Aslante không lưu hành độc quyền bảo hộ, cho dù thật sự có độc quyền bảo hộ, Hudson cũng không có thực lực để đi khắp đại lục đả kích hàng nhái.
Có thể kiếm lời được cục nào hay cục đó, Hudson đã quyết định đẩy mạnh sản xuất dầu thực vật. Chờ khi tích lũy đủ nguyên vật liệu liền ra ngoài kiếm một cục tiền nhanh.
Về phần sau đó bại lộ bí mật kỹ thuật, ít nhất thì tên tuổi của hắn cũng có thể nổi tiếng nhờ vào việc là người đầu tiên làm ra thứ này, cũng có thể chiếm được một chỗ cắm dùi trong thành phố .
Trong tình huống giá cả tương đối, mọi người sẽ càng thích sử dụng hàng chính hãng hơn.
Trừ phi chất lượng của hàng chính hãng không bằng hàng nhái, như vậy thì không có gì đáng nói, bị thị trường đào thải là đáng đời.
Nếu như thật sự đến được bước đó, Hudson cũng chịu.
Đông đi xuân đến, mặt đất lại trở về với dáng vẻ sinh cơ bừng bừng. Vết thương do chiến tranh để lại ở hai quận Wright và Ryton đã dần giảm đi.
Niềm vui khi được mùa là thứ làm cho trái tim của con người ta cảm thấy ấm áp nhất. Lương thực nhập kho, khoảng thời gian không có thu hoạch cũng được tuyên bố kết thúc, Sơn Địa lĩnh đang đắm chìm trong niềm vui sướng.