Quốc Vương (Bản Dịch)

Chương 224 - Chương 224 - Thu Hoạch

Chương 224 - Thu Hoạch
Chương 224 - Thu Hoạch

Người dịch: Whistle

Tâm tình của Hudson lão gia rất tốt, thậm chí còn hào phóng đến mức mời các lĩnh dân thưởng thức một ổ bánh mì trắng, làm cho mức độ lương tâm của một vị lãnh chúa được bay lên một tầm cao mới.

Thậm chí đến cả đám nô lệ khổ sai cũng được hưởng thụ một bữa cơm trưa không dính đất muối vào ngày này.

Đều là do đám quý tộc phương bắc dạy hư, Hudson lão gia vốn là không biết thêm đất muối vào trong bánh mì.

Nhưng kể từ nghe được tin đồn là thú nhân có thể ăn đất, thế là những chiếc bánh mì kém chất lượng được cung cấp cho những nô lệ này lại bị bỏ thêm một lớp đất muối.

Hiệu quả rất không tệ, chi phí muối ăn của lãnh địa lập tức giảm xuống 1⁄3. Khẩu phần lương thực cũng hạ thấp xuống không ít.

Tiện thể còn chấn nhiếp nhân tâm, nâng cao tiến độ khai hoang. Nhất là những bảo có tiến độ đứng ở dưới chót, cả đám đều dốc hết sức, chỉ sợ bảo của mình liên tục bị hạng chót rồi phải cạp đất để qua ngày.

Hudson lão gia rốt cuộc vẫn là người nhân từ, không để cho mọi người cạp đất mà ăn.

Bất quá cuộc sống của những “bảo” có tiến độ khai hoang hạng chót đúng là không dễ chịu. Bảo trưởng bị cắt chức chỉ là thao tác cơ bản, chỉ được nhận khẩu phần lương thực với tiêu chuẩn thấp nhất, đủ loại phúc lợi cũng bị giảm xuống.

Còn có những tổ công tác khai thác mỏ có tiến độ chậm nhất cũng bị ảnh hưởng. Hiển nhiên là Hudson lão gia đã rất thuần thục cái chế độ đào thải này.

Cuối cùng hắn vẫn trở thành hạng người mà bản thân ghét nhất.

Sau một phen giày vò, hiệu quả cũng rất rõ rệt.

Sản lượng khai thác mỏ liên tục tăng lên, giá trị sản lượng hàng tháng trực tiếp đột phá 15,000 kim tệ.

Dựa theo giá trị sản lượng này, vẫn còn rất xa vời nữa mới có thể trả hết nợ nần.

Đều là vì mở rộng thị trường gây ra, Hudson lão gia ghiền việc lấy tiền đặt cọc nên căn bản không dừng lại được.

Cái giá lớn của việc mở rộng sản xuất chính là lợi nhuận ròng của sản phẩm lập tức giảm xuống. Chủ yếu là bị thương lái phân đi một phần lợi nhuận.

Nhưng những chuyện này đều là đáng giá, kết quả của việc phân lợi nhuận làm cho Sơn Địa Lĩnh trở thành trung tâm giao dịch sản phẩm sắt lớn nhất tỉnh Đông Nam.

Mỗi ngày đều có rất nhiều xe ngựa qua lại, một cảnh tượng thịnh vượng phồn vinh. Chuyện làm ăn rất tốt làm cho rất nhiều chủ nợ đều có lòng tin là Hudson lão gia có thể trả sạch nợ.

Vì cung cấp cho đám thương lái sự phục vụ tốt hơn, Hudson lão gia còn kêu ngừng thi công phủ lãnh chúa, chuyển sang xây dựng lữ điếm, quán rượu...... với tốc độ nhanh nhất.

Nhìn xem kim ngạch liên tục tăng lên, Hudson lại không cao hứng.

Từ trước tới giờ, việc lấy số lượng để đền bù giá cả cũng không phải là một mô hình kinh doanh tốt gì.

So với siêu lợi nhuận mà việc sản xuất vũ khí trang bị mang lại, chế tạo những đồ dùng hàng ngày bình thường này thật sự là không có cách nào sánh được.

Cho dù là đã tăng thêm sản nghiệp, nhưng lợi nhuận ròng của lãnh địa vẫn giảm xuống 20% so với thời kỳ đỉnh phong.

May mắn mà xí nghiệp đã đưa ra thị trường không cần phải làm báo cáo tài chính, nếu không giá cổ phiếu sẽ bị ngã ầm ầm.

Phồn vinh có thể che giấu mọi nguy cơ, cảnh tượng ngựa xe như nước này để cho Hudson thành công tạo ra hình tượng không thiếu tiền.

Về phần thiếu nợ, chỉ cần không phải dùng vàng ròng bạc trắng để thanh toán thì đều không đáng kể.

Cho dù có người tới cửa thúc nợ thì cũng bằng chứng là sinh ý thịnh vượng, chỉ cần quặng mỏ không có bị đào sạch, tuồng vui này vẫn còn có thể diễn tiếp.

Điên cuồng vơ vét của cải cuối cùng đều dùng trong việc xây dựng lãnh địa.

Trước mắt thì đã hoàn thành được 7 dặm đường quặng xỉ quặng, hơn nữa còn đang tiếp tục bành trướng với tốc độ là 3 dặm mỗi tháng.

Không có bất kỳ máy móc thiết bị nào, chỉ dựa vào nhân công để hoàn thành, có thể có được tốc độ này cũng là vì địa hình nể mặt rồi.

Cộng thêm việc sửa chữa và mở rộng con đường, trước mắt đã có thể chứa hai chiếc xe ngựa chạy song song, tổng chặng đường đã đột phá mười tám dặm.

Những đường nhỏ phân nhánh thì càng nhiều hơn. Nhưng mấy con đường này không phù hợp với yêu cầu cao của Hudson lão gia nên không được đặt vào trong phạm vi thống kê.

Thành quả khai hoang cũng vượt quá mong đợi.

Nguyên kế hoạch là khai hoang 2 vạn mẫu, bây giờ đã tăng trưởng đến 3.3 vạn mẫu.

Số liệu này đã làm cho Hudson lão gia không còn cảm thấy lương tâm bất an nữa. Sự thật đã chứng minh là việc kéo dài kỳ hạn công trình là chuyện không thể chấp nhận được.

Đương nhiên, hậu kỳ tăng thêm sức lao động cũng là một nguyên nhân nằm ngoài mong đợi.

Thứ không thấy được thành quả duy nhất chính là đầm lầy, chung quy vẫn là thời gian khai phá quá ngắn, chỉ vừa thành công cách ly được mấy trăm mẫu đất.

Ở phương diện này, Hudson cũng không vội. Những hàng mương rãnh kia không biết nói dối, một khi liên thông với nhau sẽ tạo thành một mạng lưới cấp nước.

Số đất đai nhô ra ở chính giữa rất thích hợp để trồng lúa nước, Hudson cũng đã sai người đi mua hạt giống về rồi.

Mặc dù vương quốc Alpha không có thói quen ăn lúa nước, nhưng cái này không hề ảnh hưởng gì đến quyết định của Hudson.

Không bán được thì tự mình ăn, coi như là thay đổi thói quen sinh hoạt của mọi người. Dù sao với tình huống của Sơn Địa Lĩnh thì trong một khoảng thời gian rất dài sau này cũng sẽ không có lương thực để bán.

Sau lưng của đống thành quả sáng lạn này đương nhiên là sẽ có mặt tối.

Nông nô thì còn tốt, mặc dù có hao tổn, nhưng tính luôn cả cái thai trong bụng phụ nữ thì nhân khẩu vẫn hơi có tăng trưởng.

Nô lệ thì lại thiệt hại hơi nhiều, có thể là vì lần đầu quản lý nô lệ nên không có kinh nghiệm, trong chưa đầy hai tháng đã hao tổn hơn năm trăm người.

Trong đó đầm lầy đã thôn phệ hết một nửa.

Bình Luận (0)
Comment