Người dịch: Whistle
Nói xong, Hudson nhìn Nam tước Kayo một cái:
“Cùng nhau tới đó xem đi! Tích Dịch thú cũng là một loại tài liệu ma pháp tương đối hiếm thấy, nếu như có thể gặp phải được Tích Dịch thú vương thì cũng xem như không uổng công chuyến này tới đây.”
Rõ ràng là Nam tước Kayo đã hoàn toàn bỏ qua số nô lệ thương vong. Y chỉ chú ý vào việc mình có thể thu hoạch được tài liệu ma pháp hay không thôi.
Hudson mang theo cung tiễn, cầm Ma pháp trượng, bên hông còn có một thanh Kỵ sĩ kiếm, 3 loại trang bị khác nhau tập trung ở trên thân một người, mặc kệ là ai nhìn vào cũng đều sẽ không nhịn được mà chửi bậy.
Bất quá Hudson không quan tâm, nếu như không vì cân nhắc đến Tích Dịch thú sống ở trong đầm lầy, không có chỗ cho Kỵ sĩ thương thì hắn còn định trang bị thêm một cây Kỵ sĩ đại thương.
Những người đã từng đi chiến trường đều hiểu, ở trước mặt sự an toàn, phong độ hoàn toàn không đáng giá nhắc tới.
Nếu như chỉ là Tích Dịch thú bình thường thì còn dễ nói, lỡ mà có thêm vài con ma thú khác, nếu không chuẩn bị thêm một chút trang bị, đến lúc động thủ chẳng phải sẽ bị thiệt thòi lớn sao?
Hắn còn cho rằng bên cạnh có thêm một gã Pháp sư yếu ớt thì cần phải di chuyển chậm lại. Không ngờ là Nam tước Kayo tao nhã lịch sự này lại còn là một vị kỵ sĩ.
Sự thật đã tiếp tục chứng minh là không nên tin tưởng lời đồn trên dân gian. Đúng là cơ thể của Pháp sư tương đối yếu ớt, nhưng không có người nào quy định là Pháp sư không thể trở thành Kỵ sĩ.
Ngay cả loại Kỵ sĩ như Hudson cũng có thể chuyển chức thành Pháp sư, Ma pháp sư đương nhiên cũng có thể mở phó chức Kỵ sĩ. Chỉ cần trong nhà có tài nguyên, những chuyện này đều không thành vấn đề.
……
Nhìn xem cảnh tượng hỗn độn trong hiện trường, Hudson liền giận không chỗ phát tiết, lấy cung tên xuống rồi lập tức bắn về phía đám Tích Dịch thú kia.
“Sưu, sưu, sưu……”
Mũi tên phá không mà ra, trên trán của những con Tích Dịch thú liền có thêm một mũi tên có ký hiệu. Nếu như cẩn thận quan sát thì có thể thấy được những mũi tên này đều từ xương đầu xuyên qua cổ họng.
“Gào, gào……”
Tiếng kêu thảm thiết vang lên, đám Tích Dịch thú có sinh mệnh lực ngoan cường này vẫn còn tiếp tục giãy dụa, những tên đồng bọn của chúng bị tiếng kêu thảm thiết đánh thức lập tức chui xuống nước bùn, một mặt còn lao về phía Hudson, giống như đang muốn báo thù cho đồng bọn.
“Nam tước Hudson, cẩn thận! Những con Tích Dịch thú này thù dai lắm, một khi bị dính vào thì sẽ là không chết không thôi.”
Nghe được nhắc nhở, Hudson còn rất cảm kích. Chẳng qua không biết từ lúc nào mà tên Kayo kia đã kéo dài khoảng cách với hắn, giống như đang tránh né ôn thần vậy.
Một đàn dã thú mà thôi, có thể dữ tới mức nào, có cần phải nhát gan như vậy sao? Cho dù là muốn đi thì cũng phải chờ Ma thú xuất hiện rồi mới đi chứ.
Chửi bậy thì chửi bậy, Hudson vẫn quyết định thi triển tuyệt chiêu —— thả gấu!
Đầm lầy cũng là đất mà, chỉ cần là ở trên mặt đất thì đó chính là sân nhà của Đại Địa Chi Hùng.
Gấu con bị đánh thức từ trong cơn ngủ mê mang, nó lấy tay gấu vuốt ve hai con mắt to tròn rồi trừng Hudson một cái, sau đó liền biến thành một con gấu to cao chừng 3m.
Gấu to vọt thẳng vào trong vùng đầm lầy, đá cho những con Tích Dịch thú đang xông tới mỗi con một cước, nó không thèm dừng lại dù chỉ là một phút giây nào, giống như đang khiêu vũ vậy.
Nếu như không phải vì nghe được những tiếng xương gãy ‘rắc rắc’ đang không ngừng từ trong vùng đầm lầy truyền đến, e rằng cũng không biết đây là đang chiến đấu.
Cảnh tượng trước mắt không chỉ làm cho Nam tước Kayo cảm thấy kinh ngạc, ngay cả Hudson cũng phải ngạc nhiên.
Mặc dù hắn biết đám Tích Dịch thú mà gấu con đang khi dễ không phải là ma thú, nhưng cảnh tượng trước mắt cũng quá dễ dàng đi. Dù sao cũng là mấy con dã thú to con nặng trên một trăm pound, vậy mà né cũng không thể né liền bị đạp chết.
Nơi xa mơ hồ còn xuất hiện một cái bóng to lớn giống như là Tích Dịch thú vương. Chẳng qua cái bóng này vừa mới thò đầu ra liền lập tức quay đầu bỏ chạy, không hề có suy nghĩ báo thù cho đám Tích Dịch thú đã chết này.
Belersden chơi trò dẫm đầu thằn lằn chơi đến nghiện, nó tiếp tục đuổi theo Tích Dịch thú rồi một đạp một con, không hề có suy nghĩ đuổi bắt Tích Dịch thú vương.
Nam tước Kayo ở bên cạnh thì lại rất kích động, nhưng khi nhìn thấy vùng đầm lầy mênh mông bát ngát ở trước mặt thì y thật sự không dám bước ra một bước nào.
Đại Địa Chi Hùng có thể rong ruổi trong vùng đầm lầy là vì nó có thiên phú. Nhưng loài người lại không có thiên phú này, mạo muội lao lến kết quả chỉ là có thể giãy dụa được bao lâu mà thôi.
“Nam tước Hudson, nếu cứ thả cho thú vương chạy đi như vậy thật sự là quá đáng tiếc! Các hạ mau sai Đại Địa Chi Hùng đuổi theo đi, thời gian vẫn còn kịp mà.”
Nghe xong lời nói của Nam tước Kayo, Hudson ra vẻ bình tĩnh trả lời: “Không có tác dụng gì đâu, con Tích Dịch thú vương này quá cảnh giác. Phát hiện ra không thích hợp liền lập tức co giò lên chạy, không hề dừng lại một chút nào.”
“Đầm lầy là sân nhà của nó, tốc độ nhanh hơn tưởng tượng của chúng ta nhiều. Đã bỏ lỡ thời cơ tốt nhất, bây giờ muốn đuổi bắt thì rất khó.”
“Chờ lần sau đi!”
“Chỉ cần nó còn sống trong vùng đầm lầy này, sớm muộn gì cũng sẽ gặp lại. Nếu như bắt được con thú này, ta sẽ phái người tới thông báo cho ngài biết.”
Nếu như có thể bắt được một con Tích Dịch thú vương, Hudson sẽ cảm thấy vô cùng vui lòng. Người mua cũng đã có sẵn, với mức độ coi trọng của Nam tước Kayo, hắn không lo là không bán được giá tốt.