Quốc Vương (Bản Dịch)

Chương 239 - Chương 239 - Bị Hố

Chương 239 - Bị Hố
Chương 239 - Bị Hố

Người dịch: Whistle

Đưa tiễn Nam tước Kayo, Hudson âm thầm tính toán được cùng mất trong lần gặp mặt này.

Công cuộc đại khai hoang vốn là không thể giấu được, bại lộ thì cũng đã bại lộ rồi.

Gia tộc Dalton lại không thiếu đất đai, chỉ là mấy vạn mẫu nương rẫy thì còn chưa đủ để người nhìn thêm một mắt.

Chỉ là kế hoạch nâng cao sản lượng lương thực nhất định phải tạm hoãn. Nhất là đất đai ở khu vực bình nguyên, không thể tiếp tục sử dụng phân bón hiệu “đầm lầy” nữa.

Một năm bội thu lương thực thì còn có thể nói là ngẫu nhiên. Sản lượng lương thực năm nào cũng tăng lên thì không thể dùng một câu ngẫu nhiên là có thể giải thích được.

Chỉ cần có người hữu tâm chú ý, chung quy vẫn sẽ phát hiện ra việc sản lượng lương thực tăng cao là nhờ vào phân bón đầm lầy.

Nhưng những đất đai mới khai hoang thì lại có thể sử dụng, chỉ cần hạn chế liều lượng, để cho sản lượng lương thực hơi thấp hơn khu vực bình nguyên một chút thì chắc là sẽ không thành vấn đề.

Đất đai ở khu vực đồi núi không phải là đã hình thành thì sẽ không thể thay đổi, khu vực khác nhau thì thổ chất cũng khác nhau. Nếu như trùng hợp khai thác được vùng đất màu mỡ, sản lượng lương thực có thể thấp hơn vùng bình nguyên một chút cũng hợp lý.

Có lẽ nên trồng nhiều một chút đậu nành, cây đay, khoai tây……. Cho dù là thu hoạch nhiều một chút thì cũng sẽ làm cho người khác nghi ngờ.

Mặc kệ là trồng cái gì thì cũng sẽ không lãng phí. Sơn Địa lĩnh lớn như vậy, ngoại trừ một vị lãnh chúa là Hudson có tư cách kén ăn ra, những người còn lạ có gì thì phải ăn đó.

Khoai tay làm món chính cũng được. Chỉ cần có thể nhét đầy bao tử liền không thành vấn đề.

Dầu thực vật thì càng nhiều càng tốt, vô luận là dùng để tăng thêm chất béo trong bụng lĩnh dân, hay là dùng để gia công xà phòng thì đều phải tiêu hao một số lượng lớn, cho dù là có nhiều đậu nành hơn nữa thì cũng có thể tiêu hao hết.

Ngay cả cặn bã sau khi ép lấy dầu cũng có thể cầm đi nuôi gia súc, một vài chủng tộc thú nhân có dạ dày tốt cũng có thể tiêu hoá, không hề lãng phí một chút nào.

Chỉ cần nắm giữ được mức độ, cho dù có bị truyền ra ngoài thì người ta cũng chỉ cảm thán là Nam tước Hudson hắn rất may mắn, khai hoang mà cũng có thể gặp được đất màu mỡ.

Nếu như có người phát hiện ra hắn sử dụng bùn trong đầm lầy thì cũng có thể nói là do tầng đất mới khai hoang quá mỏng nên phải độn thêm.

Nội dung còn lại tự sẽ có người hỗ trợ suy nghĩ ra những cách nói hợp lý. Cho dù là tồn tại một chút không hợp lý thì người khác cũng sẽ nghĩ biện pháp hỗ trợ hợp lý hoá.

Mặc dù cái mác “may mắn” rất dễ làm cho người khác ước ao ghen tị, nhưng chỗ tốt mà cái mác này mang lại cũng vô cùng kinh người.

Trải phải nhiều chuyện, mọi người cũng dần thành thói quen. Mặc kệ là có chuyện gì tốt, nếu như để Hudson gặp được, tất cả mọi người đều sẽ cảm thấy chuyện đó rất bình thường.

Không tin thì cứ trở về lật lại sách sử mà lão tổ tông nhà mình lưu lại mà xem. Con đường khởi nghiệp của những “nhân vật truyền kỳ” trên đó đều rất ảo diệu.

Từ lúc mới bắt đầu Hudson liền tận lực khắc sâu ấn ký “may mắn” lên người mình, làm cho rất nhiều người quy kết sự thành công của hắn đều nhờ vào may mắn, cản trở rất nhiều chuyện phiền toái không cần thiết.

Không có mình muốn tự chuốc lấy cực khổ. Gặp phải một kẻ có vận may đặc biệt tốt, cho dù người bình thường không chủ động chạy tới kết giao thì cũng sẽ cố gắng không đi đắc tội.

May mắn Nam tước Kayo là một vị Ma pháp sư, trọng điểm chú ý của y lúc nào cũng liên tưởng đến ma pháp, không có hứng thú với trình độ khoa học kỹ thuật trong thế tục.

Nếu không chỉ cần đi tham quan một chút lò luyện thép thì bí mật lớn của Sơn Địa lĩnh sẽ bị bại lộ. Trong tương lai một đoạn thời gian rất dài, khu mỏ chính là sản nghiệp quan trọng nhất của Sơn Địa lĩnh, tuyệt đối không thể tiết lộ kỹ thuật ra bên ngoài được.

Chung quy vẫn là vì có quá ít nhân tài, ngay cả một người có thể thương nghị đại sự cũng không có. Cho dù Hudson đã phát động toàn bộ nhân mạch, nhờ mọi người hỗ trợ vơ vét một chút nhân tài quản lý, nhưng hiệu quả cuối cùng vẫn quá mức bé nhỏ.

Cơ bản thì những người có tài đều đã bị đại quý tộc lũng đoạn hết rồi. Cho dù ngẫu nhiên xuất hiện một vài người thì cũng là trong hàng ngũ con em quý tộc, trừ phi gia tộc triệt để xuống dốc, nếu không là sẽ không đào được người.

Nguyên nhân chủ yếu nhất vẫn là Sơn Địa lĩnh không có sức hấp dẫn với nhân tài. Lấy tài sản hiện giờ của Hudson, muốn chiêu mộ được nhân tài đến tìm nơi nương tựa thì chẳng thà sử dụng cái mác “may mắn” của mình còn hơn.

Sự may mắn chính là điều kiện thiết yếu để quý tộc tầng lớp thấp nhất có thể nghịch tập thành công.

Đối với những đệ tử quý tộc quá thời, thân ở tuyệt cảnh, muốn ngược gió lật bàn thì “may mắn” cũng là một lựa chọn tốt.

……

Nam tước Kayo mang theo thi thể của đám Tích Dịch thú lên đường, nhưng vừa mới ra khỏi Sơn Địa lĩnh thì sắc mặt lập tức trở nên âm trầm. Giống như bộ dáng trò chuyện vui vẻ trước đó đều là cố ý thể hiện ra vậy.

“Thiếu gia, có phải là đã xảy ra chuyện gì không thích hợp rồi không?”

Quản gia đi theo bên cạnh mở miệng dò hỏi.

Mặc dù diễn kịch là kiến thức cơ bản của mỗi quý tộc, nhưng cần thời điểm cần ra sức biểu diễn như vậy cũng không nhiều. Theo lý mà nói, Hudson vẫn còn đang ở trong giai đoạn tích luỹ vốn liếng ban đầu không đáng giá y đối đãi như vậy mới phải.

“Không có cái gì, chỉ là bị người ta hố cho một vố nên trong lòng có chút không thoải mái. “

Bình Luận (0)
Comment