Quốc Vương (Bản Dịch)

Chương 240 - Chương 240 - Một Cánh Tay

Chương 240 - Một Cánh Tay
Chương 240 - Một Cánh Tay

Người dịch: Whistle

“Vị Nam tước Hudson kia thật sự là không đơn giản, chúng ta nhất định phải tiến hành đánh giá lại, năng lực thật sự của hắn còn đáng sợ hơn trong tư liệu nhiều lắm.”

“Sau khi trở về lập tức phái người nói cho bá tước biết: ta nghi ngờ là con Đại Địa Chi Hùng kia sắp trưởng thành, hoặc có lẽ là đã trưởng thành.”

“Năng lực và vận may cùng tồn tại, những nhân vật như vậy đều không dễ đối phó. Từ nay về sau nâng mức độ chú ý với Sơn Địa lĩnh lên đẳng cấp cao nhất, trọng điểm lưu ý mọi cử động khả nghi của người này. “

“Nếu như có thể thì tận dụng hết mọi khả năng sắp xếp nhiều thám tử vào trong Sơn Địa lĩnh, không thể để cho hắn ta thoát ly tầm mắt của chúng ta.”

Nam tước Kayo nghiêm túc nói.

Tai nghe là giả, mắt thấy mới là thật.

Sau khi tự mình tiếp xúc, y mới phát hiện ra những tin tức được ghi trong tư liệu không chỉ không nói ngoa, thậm chí có nhiều chỗ còn đang đánh giá thấp.

Cách đối nhân xử thế, đãi nhân tiếp vật nhìn như vô cùng đơn giản, nhưng không có mấy người có thể vận dụng một cách tự nhiên trước khi trải qua xã hội ma luyện.

Hành trình đến Sơn Địa lĩnh lần này trông thì giống như Nam tước Kayo đã thấy được tất cả, nhưng trên thực tế thì y lại chẳng thấy được vật có giá trị gì.

Toàn bộ những thứ mà y nhìn thấy đều là thứ mà đối phương muốn y thấy. Khai hoang khó khăn trập trùng, khai phát đầm lầy hung hiểm trọng trọng, xây dựng đường xá gian khổ…… Toàn bộ đều là khó khăn.

Có lẽ người bình thường có thể bị chiêu này lừa gạt được, nhưng Nam tước Kayo đã trải qua đám cáo già trong vương đô tẩy lễ, sớm đã không còn là một gã thanh niên đơn thuần nữa.

Nếu như đã khó khăn như vậy thì tại sao còn phải không tiếc vốn gốc, tốn công nhọc sức để mở mang làm gì?

Đem nhân lực, vật lực, tài lực dùng để khai phát lãnh địa vùi đầu vào trong việc tranh đoạt chức vị quận trưởng thì Sơn Địa lĩnh đã sớm chế trụ được nam tước Sith rồi.

Trước khi không biết chức vị quận trưởng đã được đặt trước, người bình thường đều sẽ chọn chức quận trưởng, thứ có thể nhìn thấy lợi tức trong ngắn hạn.

Khai phát lãnh địa từ từ rồi cũng sẽ tới, dù sao đất đai cũng còn nằm ở nơi đó, nó sẽ không mọc chân mà chạy mất.

Vô số tình huống không bình thường rơi vào trong mắt của Nam tước Kayo làm cho y đưa ra một kết luận: Hudson đã sớm dự đoán được lần cạnh tranh quận trưởng này sẽ thất bại.

Tin tức cụ thể gì cũng không có, chỉ dựa vào thế cục chính trị trên mặt nổi của vương quốc liền có thể dự phán được kết quả ván cờ của các phe và quyết định cuối cùng của vương quốc, đây mà là kẻ non nớt về chính trị sao?

Bao gồm cả việc Hudson không sai gấu con đi đuổi bắt Tích Dịch thú vương cũng bị Kayo hiểu thành: Khắc chế dục vọng, giỏi về ẩn tàng thực lực bản thân.

Toàn thân trên dưới đều là điểm tốt, nếu như trở thành địch nhân, vậy thì chắc chắn sẽ rất đáng sợ.

Là bá chủ của tỉnh Đông Nam, trong phạm vi thế lực của nhà mình lại xuất hiện một nhân vật như vậy, đương nhiên là y phải cảnh giác.

“Thiếu gia, không cần phải lo lắng quá mức. Thực ra Bá tước đại nhân đã sớm an bài rồi, chúng ta có thể nâng hắn lên mây xanh thì cũng có thể đẩy hắn xuống vực thẳm.”

“Là một quân cờ, nếu như không có chút thực lực thì làm sao có thể phá vỡ kế hoạch của gia tộc Felix thay chúng ta được?”

“Chung quy vẫn là quận Wright quá nhỏ, cho dù vị Nam tước Hudson này có khám phá ra hết thảy thì cũng không thể không đấu với vị Nam tước Sith kia.”

“Hiện tại có thể duy trì khắc chế, chẳng qua là vì ngài đến làm cho bọn hắn cảm nhận được áp lực nên mới tạm thời bình tĩnh, chờ khi thiếu gia phát động kế hoạch ở quận Ryton, bọn hắn chắc chắn sẽ muốn thừa cơ mà phân ra thắng bại.”

……

Phong Diệp lĩnh, nhìn đám chủ nợ có khí thế hung hăng, Nam tước Kettler cũng cảm thấy tê cả da đầu. Có vẻ như cuộc làm ăn này thật sự rất khó thực hiện.

Rốt cuộc thì Kettler vẫn không thể bộc phát ra khí thế “thiếu nợ là đại gia” kia, cho nên chỉ đành vừa cười vừa khóc kể lể giải thích về những khó khăn khi bán nô lệ thú nhân.

Đáng tiếc là đám con buôn nô lệ ở phía đối diện, làm ra mấy chuyện mua bán người táng tận thiên lương này, cái gì cũng có, chỉ là không có sự đồng cảm.

“Kettler, không sai biệt lắm được rồi. Tiểu tử ngươi là ai, bọn ta cũng đã biết rồi. Diễn mấy trò vô dụng này để lừa gạt ai vậy!”

“Nếu như không có đủ chỗ tốt thì tiểu tử ngươi dám nhận vụ làm ăn này? “

“Nếu như đã tiếp nhận vụ làm ăn này thì đương nhiên là phải gánh chịu sự nguy hiểm trong đó. Mặc kệ là đám nô lệ đó ngươi để lại tự dùng hay là chuyển tay bán đi, số tiền chúng ta đã thỏa thuận một phần cũng không thể thiếu.”

“Đừng có ở chỗ này giở mấy trò trẻ con này, không muốn trả tiền cũng được. Nể mặt của phụ thân ngươi, chỉ cần người tháo một cánh tay xuống thì ta sẽ bỏ qua.”

Nam tử trung niên cười hì hì nói, lời này làm cho Kettler như rơi vào trong hầm băng. Một món nợ đã cần một cánh tay, trước mắt có nhiều chủ nợ như vậy, chẳng phải là sẽ gỡ hết toàn bộ linh kiện trên người y sao.

Hết lần này tới lần khác đám người này đều là những kẻ không biết nói đùa. Nói muốn tháo một cánh tay thì sẽ thật sự tháo xuống cánh tay.

Về phần mặt mũi của phụ thân Kettler, quả thật là có chút tác dụng. Nhưng điều kiện tiên quyết là không liên quan đến lợi ích, nếu không thì mặt mũi sơ giao này sợ là không đủ dùng.

“Kỵ sĩ Roman, cánh tay của ta không đáng nhiều tiền như vậy. Các vị bận trước bận sau, mạo hiểm xâm nhập đế quốc Thú Nhân để bắt nô lệ, bỏ ra cái giá lớn như vậy, cũng không thể chỉ vì xả một cơn tức được, đúng không?”

Bình Luận (0)
Comment