Người dịch: Whistle
“Mặc dù ta không có tiền mặt, nhưng ta có thể lấy ra sản phẩm sắt để gán nợ. Những vật này, mặc kệ là ở nơi nào thì cũng là hàng thường dùng.”
“Các vị chỉ cần chở số đồ này về phương bắc, bất luận là để lại cho nhà mình tự xài hay là đem ra ngoài tiêu thụ cũng không lo tồn đọng trong tay.”
“Cho dù số lượng có hơi nhiều thì cũng có thể buôn lậu qua đế quốc Thú Nhân mà. Ta cũng từng ở bên đó lăn lộn qua nên biết trong này có bao nhiêu lợi nhuận.”
“Có một vụ làm ăn bạo lợi như vậy không chịu làm, lại muốn tháo bỏ một cánh tay của ta, vụ làm này sẽ bị thiệt lớn đấy.”
Nam tước Kettler cố gắng khuyên nhủ.
Đúng là buôn lậu đồ sắt vào đế quốc Thú Nhân sẽ kiếm được rất nhiều, chỉ là phong hiểm trong đó cũng tỉ lệ thuận với lợi nhuận.
Vương quốc có thể không quan tâm một chút thương phẩm thông thường bị buôn lậu, nhưng lại luôn giám thị những vật tư chiến lược như đồ sắt.
Một khi bị bắt được, không nói là sẽ liên lụy đến cả gia tộc đồng thời xong đời, dù sao thì người tham dự khẳng định sẽ lành ít dữ nhiều.
“Nói như vậy, bọn ta còn phải cám ơn ngươi đã chiếu cố sao?”
“Nếu đã chiếu cố vậy thì ngươi liền dứt khoát chiếu cố đến cùng đi!”
“Ngươi tự mình áp tải những sản phẩm sắt này vào trong đế quốc Thú Nhân một chuyến, đem lợi nhuận giao lại cho chúng ta.”
“Yên tâm, bọn ta cũng sẽ không bạc đãi ngươi, phần lợi nhuận tăng thêm có thể chia cho tiểu tử ngươi một phần.”
Kỵ sĩ Roman cười lạnh nói.
“Roman nói không sai. Kettler, nếu như ngươi muốn chiếu cố bọn ta thì phải khổ cực ngươi đích thân đi một chuyến rồi!”
“Yên tâm đi, bọn ta sẽ hỗ trợ chăm sóc lãnh địa của ngươi. Trong lúc mà ngươi ra đi, tuyệt đối sẽ không xuất hiện tình trạng nhiễu loạn.”
“Bàn về buôn bán, vẫn là ngươi lột da thú lợi hại. Cho dù là đã rời đi phương bắc, nhưng mà hiện giờ ở trong đế quốc Thú Nhân vẫn còn có danh hào của ngươi.”
Một lão già mắt ứng ở bên cạnh bổ đao nói.
Nghe được ba chữ “lột da thú”, Nam tước Kettler chỉ muốn khóc. Không phải chỉ là tiết kiệm một chút thôi sao, vậy mà lại bị đám người vô lương gắn cho cái danh hiệu này.
Làm như mình là gian thương vậy.
Phải biết là từ trước tới giờ Kettler hắn đều là làm ăn không vốn trong đế quốc Thú Nhân. Hoàn toàn tuân theo luật lệ, chưa bao giờ....
“Kỵ sĩ Violet Mountain, chuyện cười này không hề buồn cười chút nào. Nếu như thật sự để cho ta mang theo đống đồ sắt này xâm nhập đế quốc Thú Nhân, e rằng mọi người sẽ chỉ có thể mất cả chì lẫn chài.”
“Những bộ lạc thú nhân ở biên cảnh, có ai không có lệnh truy nã của ta sao?”
“Cho dù là ta thật sự tới cửa làm ăn, sợ là người ta cũng sẽ không tin tưởng. Nếu như đánh nhau ở địa bàn của người khác, muốn toàn thân trở ra sẽ rất khó khăn.”
Đều là vì tuổi nhỏ vô tri gây họa, vì mau chóng hoàn thành tích lũy ban đầu trong đế quốc Thú Nhân đế quốc, Nam tước Kettler chỉ dùng thủ đoạn tàn nhẫn có một chút xíu thôi.
Nhưng nhọ cái là lại đắc tội với người không nên đắc tội. Lần xuôi nam này vừa giành một mảnh cơ nghiệp, cũng vừa để tránh nạn.
“Được rồi, hai người các ngươi cũng đừng có đùa nó nữa. Không thấy “lột da thú” của chúng ta đã bị dọa đến mức nào rồi sao, làm như chúng ta thật sự muốn lột da nó vậy.”
“Như vậy đi, Kettler. Chỉ cần tiểu tử ngươi giới thiệu nguồn cung cấp là vị Sơn Địa nam tước kia cho bọn ta, hơn nữa giúp bọn ta hoàn thành một vụ làm ăn lớn, vật này bọn ta sẽ nhận.”
Giọng ôn hòa vang lên, trên trán Nam tước Kettler vả đầy mồ hôi lạnh. Rất rõ ràng, vị nam tử mới mở miệng này mới là nhân vật đáng sợ nhất trong nhóm chủ nợ.
“Longhi đại nhân, ta có thể giới thiệu Sơn Địa nam tước cho các vị quen biết. Nhưng vụ làm ăn tiếp đó có thể thành công hay không thì ta không dám hứa chắc.”
“Kẻ này rất khó đối phó, trong mắt chỉ có lợi ích, ta cũng chẳng quen biết gì với hắn, không thể nào ảnh hưởng được quyết……”
“Nếu như hai ngươi không quen thì làm sao có thể hợp tác nhiều lần như vậy? Nếu là quan hệ không tốt thì sao hắn phải lấy giá bình ổn để nhận lấy cái đám rác rưởi kia dùm ngươi?”
“Kettler, ngươi hẳn phải biết là con người của ta ghét nhất là bị lừa. Chuyện đã đến bước này rồi, tiểu tử ngươi cũng đừng mong chơi cường ngạnh.”
“Nếu như hoàn thành được vụ mua bán lớn này, vậy thì ngươi tốt, ta tốt, mọi người tốt.”
“Còn nếu như làm hỏng vụ giao dịch này, ta có thể đảm bảo là tiểu tử ngươi sẽ hối hận khi đã đi tới thế giới này.”
“Đừng trách bọn ta vô tình, là do ngươi tự mình đưa tới cửa. Nếu như tiểu tử ngươi không tham lam vô độ thì cũng không rơi vào trong hoàn cảnh như bây giờ.”
“Trước đó ta còn cho rằng tiểu tử ngươi sẽ chạy trốn, đang định tới tìm phụ thân ngươi đòi nợ, không nghĩ là ngươi cũng còn có chút may mắn, lại còn có thể lật ngược thế cục!”
Lời nói của Longhi đã cắt đứt luôn ý niệm giãy dụa của Kettler. Thì ra người ta đã chuẩn bị từ trước, mà y chỉ là một quân cờ.
Hồi tưởng lại suy nghĩ lũng đoạn nô lệ thú nhân trước đó, có vẻ như y không chỉ một lần nghe được có người nói: Lũng đoạn kiếm tiền như thế nào như thế nào, giá của nô lệ nhân tộc bị xào đến trình độ nào……
Mỗi lần đều là trong lúc lơ đãng nghe được, vốn cho rằng đây là trùng hợp, bây giờ xem ra chuyện này đều đã được người ta an bài xong rồi, chỉ đợi y nhảy xuống hố.
Hết lần này tới lần khác lúc đó y lại bị lợi ích che mờ đôi mắt, cho rằng chỉ cần lũng đoạn nô lệ thú nhân thì sẽ kiếm được một món hời.
Cộng thêm việc thân tín ở bên cạnh không ngừng thuyết phục, thế là trực tiếp đánh cược toàn bộ tài sản.