Người dịch: Whistle
Bây giờ nghĩ lại mới biết quyết định này là ngu xuẩn bực nào. Chỉ thấy được lợi ích mà đã tự động bỏ qua làm như không thấy hai chữ “phong hiểm”.
Chuyện đã tới nước này rồi, dù có hối hận thì cũng đã muộn. Đối phương bày ra một cái hố to như vậy, rõ ràng không muốn để cho y có thể thoát thân.
“Longhi đại nhân, không biết Kettler có tài đức gì mà lại có vinh hạnh để ngài coi trọng như thế.”
“Nếu như chỉ vì muốn giao dịch với Sơn Địa nam tước thì các vị trực tiếp qua đó là được. Theo ta được biết, chỉ cần đủ tiền thì bất kỳ mua bán gì tên kia cũng dám làm. Nếu……”
Không đợi Kettler nói hết câu, Longhi đã ngắt lời: “Được rồi tiểu tử, không cần lãng phí thời gian thăm dò nữa. Chuyên môn đào hố cho ngươi nhảy, mặt của ngươi có lớn đến vậy sao. Đây chẳng qua chỉ là một nước cờ trong lúc rảnh rỗi thôi, là do tiểu tử ngươi lòng tham không đáy tự mình nhảy vào.”
“So với ngươi thì vị Sơn Địa nam tước kia liền thông minh hơn nhiều. Nhìn như tham lam, nhưng từ đầu đến cuối đếu giữ vững ranh giới cuối cùng. Không phải là đồ của mình, hắn ta có thể nhẫn nhịn mà không chạy lại đớp.”
“Sắp đặt nhiều bẫy như vậy, đáng tiếc là toàn bộ đều bị hắn tránh thoát. Bây giờ ta cũng không có thời gian để tiếp tục dông dài nữa, nên chỉ có thể tìm ngươi làm người trung gian đi liên hệ với hắn ta.”
.....
Sơn Địa lĩnh, Hudson đang bận đặt đại yến đãi khách mời.
Trải qua mấy tháng cố gắng, mặc dù tòa thành vẫn còn không thấy bóng dáng, nhưng phủ lãnh chúa tạm thời cũng đã được xây xong.
Có sân bãi thích hợp liền có cơ sở để tổ chức yến hội.
Chung quy vẫn là một thành viên trong tập đoàn quý tộc, không tổ chức yến hội là không được?
So sánh với những khu vực khác, quý tộc ở hai quận Wright và Ryton đều chỉ phái đại biểu tới dự.
Mặc dù những người an gia nửa năm mới tổ chức yến hội lần đầu như Hudson rất hiếm gặp, nhưng lại có không ít người mấy tháng liền tổ chức một buổi yến hội.
Đều là bị “tiền” ép phải như vậy.
Ngoại trừ một số ít người có của cải thâm hậu ra, đại đa số lãnh chúa đều gặp phải tình trạng khủng hoảng tài chính.
Trong túi không có tiền, đương nhiên là không chơi sang nổi. Chỉ đành áp súc chi tiêu khắp mọi mặt, giảm bớt số lần tổ chức yến hội chính là một trong số các thủ đoạn quan trọng.
Mặc dù đây là lần đầu tiên Hudson tổ chức yến hội, nhưng số lượng khách mời tham gia cũng không nhiều. Không phải thiếu người tham gia yến chủ, chủ yếu là vì Hudson chỉ mời có hai mười mấy người trước mặt này.
Đều không có ngoại lệ, toàn bộ đều là những người có mấy phần giao tình và khoảng cách lại không xa.
Nếu như phát sinh ngoài ý muốn thì mọi người cũng có thể chiếu cố lẫn nhau. Có thể đôi bên cùng có lợi mới là nguyên nhân trọng yếu nhất để xây dựng nên đoàn thể lợi ích mới này.
Tâm tình của Hudson rất không tệ, đã có vài vị bằng hữu đề cử nhân tài cho hắn. Mặc dù thời điểm quá trùng hợp, nhưng Hudson lão gia đang thiếu người trầm trọng nên cũng không còn quan tâm được nhiều như vậy.
Nhiều người thì có nhiều việc, so với những lãnh chúa khác chỉ có hơn ngàn nhân khẩu giống như một đám trưởng thôn thì quy mô của Sơn Địa đã bành trướng rất lớn. Mấy vạn nhân khẩu mà chỉ có 7 tên nhân viên quản lý, đều là do mượn được từ bên ngoài.
Chỉ dựa vào một chút người như vậy để duy trì lãnh địa hoạt động bình thường, Hudson đều có chút bội phục năng lực quản lý của mình.
Nhưng mà kèm theo lãnh địa không ngừng phát triển thì kế hoạch quản lý sự vật cụ thể cũng trở nên ngày càng nhiều, cũng bắt đầu thiếu người.
Không phải là Hudson không muốn tự mình bồi dưỡng nhân tài, dám Giáp trưởng, Bảo trưởng bên dưới chính là “nhân tài trọng điểm” mà hắn khổ tâm bồi dưỡng ra.
Cả đám đều bị mù chữ, có thể làm được những công việc căn bản đã rất không dễ dàng rồi, muốn bọn họ lập tức trưởng thành là chuyện không thực tế.
Thân tín có hạn, lại còn nhất định phải đặt ở trong quân đội. So với việc quản lý hành chính thì Hudson vẫn càng thêm chú trọng chuyện khống chế quân đội hơn.
Từ việc chiêu mộ nhân tài cũng có thể thấy được điểm này. Những người bị hắn ngắm trúng đều là nhân viên quản lý hành chính, cho dù tài cán của nhân viên chỉ huy quân sự có lợi hại hơn nữa thì Hudson lão gia cũng không dám dùng.
Mặc dù sử sách trong gia tộc ghi lại không nhiều, nhưng kinh nghiệm giáo huấn vẫn có. Trong các nguyên nhân mà vô số anh hùng hào kiệt khởi nghiệp thất bại đều không thể thiếu được bị thủ hạ phản bội.
Trong loạn thế, quân đội chính là điểm chí mạng . Quân đội không loạn thì mọi chuyện còn có đường lùi. Một khi quân đội xảy ra vấn đề, lúc đó cũng chỉ có thể nhờ vào Thần Hi chi chủ phù hộ mà thôi.
Năng lực có thể từ từ bồi dưỡng, nhưng độ trung thành nhất định không được giảm xuống. Dù sao cũng chỉ có ngần ấy binh, chỉ cần có thể không giảm bớt mệnh lệnh thi hành là đủ rồi.
Bàn về năng lực chỉ huy quân sự thì Hudson cảm thấy với tiêu chuẩn “đàm binh trên giấy” của mình có thể được xếp ở hạng đầu khi so với đám đồng liêu chỉ biết cắm đầu xung phong kia.
Nếu như lại tích lũy thêm một chút kinh nghiệm thực chiến, không chừng hắn sẽ trở thành danh tướng trên đại lục.
Hudson cảm thấy nếu như chiêu đám người chỉ biết mang binh xung phong về phía trước vào trong quân thì chính là đang không chịu trách nhiệm với bản thân mình.
Có lẽ trong số những quý tộc quá thời lưu lạc kiếm sống bên ngoài sẽ có nhân tài quân sự kiệt xuất, nhưng Hudson không cho rằng một tên tiểu Nam tước như mình có thể chiêu mộ được những vị đại thần này.
Ngược lại thì việc chiêu mộ nhân viên quản lý hành chính sẽ đơn giản hơn, chỉ cần có được trình độ cỡ mấy người quản gia kia là có sử dụng được rồi.
Tương lai nếu như có nhân tuyển thích hợp hơn sẽ thay đổi, nếu không có đủ nhân tài, vậy thì chỉ đành chờ tới khi sĩ quan trong quân đội tới tuổi xuất ngũ rồi đề bạt vậy.