Người dịch: Whistle
Trong thành đã sớm xuất hiện tình trạng cướp mua lương thực. Chỉ cần nhìn một hàng dài dân tự do là biết tâm tình lúc này của mọi người như thế nào rồi.
Đối mặt với thiên tai, cuộc sống của đám dân tự do vốn chẳng tốt lành g, năng lực chống cự với nguy hiểm lại còn không bằng nông nô.
Ít nhất là khi gặp phải nguy cơ thì đám nông nô còn được quý tộc lão gia cứu tế. Không đến mức vạn bất đắc dĩ thì mọi người sẽ không để cho đám nông nô dưới trướng của mình bị chết đói.
Một khi đám người yếu ớt nhất bị phá sản, vận mệnh của bọn hắn sẽ còn thảm hơn cả nông nô. Hoặc là bị chết đói, hoặc là bán mình làm nô lệ.
Tranh mua thường đi cùng với tăng giá, nhất là sau khi biết được chuyện lãnh chúa ở hai quận Wright và Ryton đang mua sắm lương thực với quy mô lớn thì càng kích thích sự tăng giá nhiệt tình của đám thương nhân lương thực này hơn.
Thương nhân lương thực trong thành đồng loạt tăng giá, không muốn gánh chịu cái giá trên trời này thì chỉ có thể đi mua trực tiếp của các quý tộc lãnh chúa.
Trước đó thì có lẽ còn có thể thử xem. Nhưng bây giờ thu khi nhận được tin tức nạn châu chấu đang đến, cả đám quý tộc lãnh chúa đều tiếc không nỡ bán lương thực?
Cho dù là có dư thừa lương thực để bán thì người ta cũng phải ưu tiên cung cấp cho “người một nhà”. Trừ phi có khả năng mở ra một cái giá trên trời làm cho người ta không có cách nào cự tuyệt, nếu không những kẻ ngoại lai như đám quý tộc phương bắc sẽ rất khó mua được nhiều lương thực.
Ngay cả những thương nhân lương thực này, nếu như không phải lo lắng trong tay cầm đại lượng lương thực sẽ bị các quý tộc lão già nhìn trộm, mạng nhỏ khó có bảo toàn, thì đám thương nhân này cũng sẽ không bán ra nhanh như vậy.
“Thiếu gia, chúng ta phải mua với tốc độ nhanh nhất có thể!”
“Không nên so đo giá tiền. Nhân lúc bây giờ còn có lương thực để mua, có thể mua được bao nhiêu thì mua bấy nhiêu.”
“Qua một chút thời gian nữa, sợ là có tiền cũng rất khó mua được lương thực.”
“Một khi những thương nhân bán sạch lương thực trong tay, trong vòng mấy tháng sau này cũng rất khó xuất hiện nhóm thương nhân lương thực thứ hai.”
“Nạn châu chấu thế tới hung hăng, nếu như thật sự xảy ra tình huống cực đoan, phủ tổng đốc chưa hẳn sẽ lo cho chúng ta.” Velen vội vàng khuyên nhủ.
Là một lão quản gia, ông ta cũng thật sự là tận tâm tận tụy. Thành Dadir phải rất vất vả mới đi lên quỹ đạo thì lại lập tức gặp phải chuyện này. Phần vận khí này , thật sự không biết nên nói gì cho tốt.
“Mua đồ!”
Nam tước Sith cố nén đau lòng nói.
Có tiền hay không không quan trọng, nhưng nếu không có lương đó thì sẽ phải chết đói. Là một vị lãnh chúa hợp cách, nếu như để cho nhiều dân trong thuộc địa dưới quyền chết đói, chỉ là nước bọt cũng có thể dìm chết gã rồi.
......
Lạc Diệp trấn, Nam tước Kayo cũng nhận được tin tức là nạn châu chấu sắp bộc phát. nhưng y bình tĩnh hơn nhiều, phảng phất như chẳng hề có chuyện gì xảy ra cả.
Bưng lên một bát nước trà, Kayo khẽ thở ra một hơi, không hề hoang mang nói: “Xem ra Thần Hi chi chủ đang quan tâm ta. Nạn châu chấu lại tự mình đưa tới cửa, nếu vậy cũng không cần tiếp tục kế hoạch lúc đầu nữa.”
Có khả năng làm quân tử, ai lại nguyện ý làm tiểu nhân chứ?
Có thể danh chính ngôn thuận chưởng khống quận Wyton, Nam tước Kayo cũng không muốn làm ra mấy chuyện âm mưu quỷ kế, làm cho người khác khó chịu.
Một khi bộc phát nạn đói, trong tay ai có lương thực thì người đó sẽ là lão đại trong quận. Cho dù những người khác có dã tâm tranh đoạt thì cũng phải có năng lực làm cho đại gia nhét đầy cái bao tử cái đã.
Nhìn chung toàn bộ quận Ryton này, ngoài Nam tước Kayo lưng tựa gia tộc Dalton có khả năng giải quyết vấn đề thiếu lương thực ra thì còn có vị lãnh chúa nào dám có khí phách như vậy?
Đến lúc đó, chỉ cần thi triển một chút thủ đoạn là mọi người chỉ có thể ngoan ngoãn nhận thua. Ai bảo ăn cơm của người ta, miệng mềm chứ?
Dù là trong lòng có không phục như thế nào, nhưng thiếu ân tình lớn như vậy thì sẽ không còn mặt mũi bước ra cạnh tranh với Nam tước Kayo. Nếu không sẽ bị gạch đá bên ngoài ném vỡ đầu.
“Thiếu gia, chỉ là tin tức thì còn chưa đủ. Tốt nhất là đàn châu chấu này thật sự tập kích quận Wyton thì mới có thể gây đủ áp lực cho các phương.”
“Nếu như ngài đồng ý còn có thể mang thêm quận Wright. Ở trước mặt loại thiên tai này, bất luận là con trai của Đại công tước, hay là con cưng của ông trời cũng đều phải cúi đầu.”
Vị quản gia ở bên cạnh đề nghị.
Người không hung ác, đứng không vững.
Quý tộc các nơi đều đang tổ chức nhân thủ ngăn chặn châu chấu, nhưng mà đối mặt với đàn châu chấu ngợp trời kia lại có thể chặn được bao nhiêu con chứ?
Đại gia có thể làm cũng chỉ là đánh giết Trùng vương dẫn đầu. Về phần những con tôm nhỏ bên dưới lại bất lực.
Đàn châu chấu không có Trùng vương lãnh đạo thì chỉ là những con ruồi không đầu, bay đến nơi nào thì xơi nơi ấy.
Uy hiếp sẽ nhỏ hơn một chút, thế nhưng cũng chỉ là một chút mà thôi. Mặc cho đàn châu chấu bay đến bất kỳ một chỗ thì cũng đều đả kích hệ sinh thái ở nơi đó.
Thành phố lớn còn có một số Ma pháp sư bố trí Ma pháp trận để thủ hộ, nhưng trong nông thôn rộng lớn mênh mông thì thật sự là không có biện pháp.
Nếu như cố gắng dẫn dụ đàn châu chấu này vào trong hai quận sẽ làm cho kinh tế của các quý tộc lãnh chúa ở hai quận Wright và Ryton đều bị trọng thương.
“Cứ quan sát một chút trước đã, dù sao chúng ta cũng không thể khống chế đàn châu chấu này, có thể ngăn được bọn nó ở ngoài tỉnh Đông Nam là tốt nhất.”
“Nếu như không được, vậy thì chỉ đành lén lút dẫn dụ một đàn châu chấu đến hai quận nam bộ, chắc là mọi người cũng có thể tiếp nhận.”