Người dịch: Whistle
“Các ngươi không cần phải hành động vội, chờ sau khi ta thương nghị với chú Pierce rồi mới quyết định. Là một Ma pháp sư, ta sẽ đáp lại lời kêu gọi của vương quốc, tham dự vào chuyện đối kháng với nạn châu chấu.”
“Chuyện trong lãnh địa sau này liền nhờ cậy Phúc bá. Mọi chuyện lấy ổn định làm đầu, những vấn đề nhỏ khác có thể gác lại trước.”
Nam tước Kayo có chút chần chờ nói.
Có thể thấy được trong lòng y đang rất mâu thuẫn. Đứng trên lập trường của gia tộc Dalton, ngăn chặn đàn châu chấu này ở bên ngoài tỉnh Đông Nam chính là một sự lựa chọn tốt nhất.
Nếu như để nạn châu chấu làm loạn, gia tộc Dalton có diện tích đất đai rộng lớn nhất sẽ là người bị thiệt hại thảm trọng nhất.
Trong thể chế quý tộc, đất đai đều là của các quý tộc lão gia, nhưng lại không có cách nào thừa cơ để sáp nhập, thôn tính đất đai.
Toàn bộ thiệt hại đều là của bản thân thì không nói, gia tộc Dalton là lão đại ở tỉnh Đông Nam, cho nên bọn họ còn có nghĩa vụ phải cứu trợ đám tiểu đệ bên dưới.
Cụ thể cứu trợ đến bước nào thì tạm thời bất luận, nhưng không thể ngồi yên không quan tâm được.
Bỏ nhiều tiền là đương nhiên. Nông nô chết đói cũng không phải là vấn đề lớn gì, nhưng nếu để quý tộc lão gia chết đói thì đó chính là tin tức lớn oanh động toàn quốc.
Nhưng đứng trên lập trường của mình, Nam tước Kayo lại vô cùng hy vọng nạn châu chấu này làm lớn chuyện. Chỉ khi nào náo loạn thì y mới có thể xuất hiện với phong thái của chúa cứu thế.
Nhận lương thực cứu tế của y thì cuộc tranh đoạt chức vị quận trưởng này sẽ hạ màn, hơn nữa còn có thể nhân lúc này để đắp nặn cho mình một hình tượng cao thượng, điển hình được cả danh và lợi.
......
Thành phố Beda, khi lần đầu tiên bước vào trung tâm hành chính tỉnh Đông Nam thì Hudson lại không có tâm tư để chú ý đến tòa thành lớn này.
Là một vị “Ma pháp sư”, lần này Hudson cũng được phủ tổng đốc chiêu mộ. Nói cho đúng là phủ tổng đốc muốn chiêu mộ con gấu của hắn.
Từ vấn đề đãi ngộ cũng có thể thấy được điểm này. Rõ ràng chỉ là một vị tiểu pháp sư, nhưng Hudson lại có thể được hưởng thụ phúc lợi của Ma đạo sư.
Đãi ngộ siêu cao này làm cho Hudson cảm thấy vô cùng không chắc. Phần đãi ngộ này tương ứng với thực lực mà Belersden thể hiện ra ngoài, nhưng ngay cả bản thân hắn cũng chẳng biết thực lực của gấu con nhà mình ra sao.
Đều là vì tộc Đại Địa Chi Hùng rất lười biếng, trực tiếp dùng kích thước hình thể lớn nhỏ để phân chia thực lực, hoàn toàn không để ý đến tình huống ngoại lệ.
Không có vật tham chiếu, không có tiêu chuẩn đánh giá hợp lý, cho nên cũng không có cách nào xác định được chính xác thực lực của gấu con.
Vốn cho rằng chỉ cần đắp nặn một hình tượng mơ hồ để cho người ngoài tự suy đoán là được. Không ngờ lại xảy ra chuyện này, làm cho Belersden không thể không bước lên bục diễn.
Hudson âm thầm thở dài một hơi, sau đó yên tâm thoải mái hưởng thụ phúc lợi. Đãi ngộ cao cấp này đều là do phủ tổng đốc cho, không phải vì hắn yêu cầu.
Lỡ như thực lực của Belersden không bằng Ma đạo sư thì cũng chỉ có thể chứng minh người của phủ tổng đốc hành sự bất lực, không liên quan đến Hudson lão gia.
Quyền hạn và nghĩa vụ ngang nhau, tiếp nhận làn sóng chiêu mộ lần này cũng xem như hoàn thành nhiệm vụ quân sự trong 3 năm sau này.
Nhưng mọi chuyện đều là trên lý luận, nếu như thật sự gặp phải tình huống khẩn cấp, mặc kệ là có nhiệm vụ quân sự hay không, nên chiêu mộ thì vẫn phải chiêu mộ.
Cũng tỷ như nói nạn châu chấu lần này chính là nhiệm vụ chiêu mộ cưỡng chế. Toàn bộ Ma pháp sư ở tỉnh Đông Nam đều bị phủ tổng đốc chiêu mộ tới đây.
Một vài Kỵ sĩ có vật cưỡi Ma thú cũng được xếp vào phạm vi chiêu mộ. Chỉ có Kỵ sĩ bình thường là nằm ngoài phạm vi chiêu mộ, bởi vì lực sát thương tạo ra cho châu chấu quá nhỏ.
Hơn 150 vị Ma pháp sư + hơn 20 vị Kỵ sĩ đều tới đông đủ, cảnh tượng như vậy mà muốn nói không phải đang chuẩn bị chiến tranh thì chắc là cũng không có người tin.
Toàn bộ đều là những khuôn mặt xa lạ, ngẫu nhiên gặp phải một vài gương mặt quen thuộc thì cũng là do Hudson nhận biết người khác chứ người ta không biết hắn.
Hudson không có hứng thú để tìm kiếm người quen trong đám này, cho nên liền chọn một xó xỉnh nào đó ngồi xuống, tự mình hưởng dụng mỹ thực, phảng phất như không hợp với yến hội này.
Không có cách nào, không phải là hắn không muốn dung nhập, mà vì quần thể pháp sư này quá bài xích ngoại vật, một kẻ nửa vời như hắn rất khó có thể tham gia vào trong các chủ đề của bọn họ.
Kỵ sĩ thì dễ tiếp xúc hơn một chút, nhưng cũng chỉ là một chút mà thôi. Trong đám kỵ sĩ ở nơi này chỉ có một mình Hudson là yếu gà.
Thực lực kém nhất của người ta cũng là Đại kỵ sĩ, không thể yếu hơn nữa. Những gã Kỵ sĩ không đủ thực lực đều đã biến thành “phân bón” trong quá trình thu phục Ma thú rồi.
Cho dù đám người này không phải những kẻ cuồng tu luyện thì cũng đã ở sát biên giới đó rồi. Nội dung chủ đề đều có liên quan đến việc tu luyện, Hudson không thể dung nhập được.
Còn những tiểu thư, phu nhân quý tộc trong tưởng tượng lại không hề xuất hiện trên yến hội này. Ngẫu nhiên có một vài vị Ma pháp sư tiểu thư, nhưng đó không phải là đối tượng mà Hudson có thể đến gần.
Hơi trong suốt cũng có chỗ tốt của hơi trong suốt, đó chính là không cần đi giao tiếp. Chỉ cần da mặt đủ dày liền có thể ăn uống thỏa thích.
Cái gọi là lễ nghi quý tộc, thật là đáng tiếc, nơi này không phải sân nhà để hắn thể hiện. Những cường giả ở nơi này đều là những người hào phóng, người nào người nấy đều thích làm gì thì làm.
Ví dụ như vị Kỵ sĩ vạm vỡ ở đối diện Hudson kia, người này đang vừa thảo luận với đồng bọn cách diệt Trùng vương như thế nào lại vừa một một cái đùi dê gặm lấy gặm để.