Quốc Vương (Bản Dịch)

Chương 268 - Chương 268 - Nổi Bật

Chương 268 - Nổi Bật
Chương 268 - Nổi Bật

Người dịch: Whistle

Trong vùng nước cạn không nuôi được giao long.

Cho dù nắm giữ nhân khẩu khổng lồ nhất, nhưng tiểu quý tộc lại thiếu tài nguyên, muốn đản sinh một vị cường giả là chuyện vô cùng khó khăn.

Cho dù là có tư cách tham gia yến hội thì cũng không có nghĩa là bọn hắn có quyền nói chuyện. Những người nói chuyện lớn tiếng nhất trong yến hội đều chẳng có người nào có xuất thân tiểu quý tộc cả.

Thực lực bản thân không đủ thì chỉ có thể điệu thấp rồi lại điệu thấp trong những hoàn cảnh như vậy. Nếu không bị người ta tóm lấy đánh cho một trận, lúc đó sẽ không còn mặt mũi gặp người.

Hudson là một ngoại lệ, mặc dù hắn vô cùng điệu thấp, nhưng con gấu nhà hắn lại vô cùng cao điệu.

Cũng may là lão tổ tông của Đại Địa Chi Hùng rất ghê gớm, ở trên lục địa Aslante này lưu lại uy danh hiển hách. Cho nên mọi người cũng chẳng nói gì về biểu hiện của Belersden.

Cho dù có người bất mãn trong lòng, nhưng trước khi xác định được thực lực của Belersden thì cũng không có người nào dám ý kiến.

Người và ma thú cùng nhau liên hoan, yến hội hò hét loạn cào cào, cảnh tượng này thật sự làm cho người ta không dám nhìn thẳng.

Chuyện này một mực kéo dài đến khi Bá tước Pierce ra trận, vốn cho rằng mọi người sẽ nể mặt của vị đại lão này một chút, Hudson còn cố ý nhắc nhở Belersden một câu.

Thực tế lại vô cùng đánh mặt, chỉ có một đám tiểu nhân vật mới đứng lên nghênh tiếp.

Còn đám đại lão ở đây căn bản không hề để Tổng đốc đại nhân vào mắt. Nên ăn thì ăn, nên uống thì uống, nên chém gió thì vẫn tiếp tục chém.

Dựa vào khí thế của gấu con, Hudson cũng có may mắn trở thành người đang ngồi, không hề đứng dậy nghênh đón vuốt mông ngựa.

Từ trước tới giờ, đãi ngộ đều dựa vào bản thân mình đoạt được, không thể hy vọng người khác bố thí.

Chủ nhà đều cho rằng gấu con có thực lực của Ma đạo sư, Hudson cũng vui vẻ dựa hùng uy, không thèm đi làm mấy chuyện đánh mất giá trị bản thân.

Bá tước Pierce ứng phó vài câu cho có rồi đi tới trong đại sảnh, vẻ mặt nghiêm túc nói:

“Chắc hẳn chư vị đã biết mục đích mà ta mời mọi người tới đây hôm nay.”

“Hiện giờ đại quân châu chấu đang càn quét ở tỉnh Phong Vân. Hành động ngăn chặn của những nhà quý tộc nơi đó đã thất bại, bị châu chấu gây họa hết phần lớn khu vực, lương thực đã xuất hiện dấu hiệu bị tuyệt thu.”

“Căn cứ vào tin tức mà tỉnh Phong Vân thông báo, trước mắt thì đàn châu chấu này đang lao về hướng tỉnh Đông Nam của chúng ta. Có lẽ là hai ngày, cũng có lẽ ba ngày, đại quân châu chấu ngợp trời sẽ tiến vào quận Arbor.”

“Vận mệnh sau này của tỉnh Đông Nam đều đang nằm trong tay của các vị.”

“Nếu như không thể đánh giết Trùng vương kịp thời, ngăn cản đại quân châu chấu tàn phá bừa bãi, sợ là tỉnh Đông Nam ta sẽ phải nối gót theo tỉnh Phong Vân.

“Lời nói nhảm thì ta sẽ không nhiều lời. Sáng sớm ngày mai, chúng ta cùng nhau chạy tới quận Arbor, tranh thủ ngăn cản đại quân châu châu ở bên ngoài......”

......

Phương thức xử lý với hiệu suất cao như vậy làm cho Hudson cảm thấy rất kinh ngạc. Hắn còn cho rằng sẽ dựa theo thông lệ để thương nghị cãi cọ vài hôm rồi mới hành động, không ngờ Bá tước Pierce vừa ra sân liền tuyên bố luôn kết quả.

Chuyện này thật sự không giống phong cách của quý tộc.

Nhưng đây là phương pháp đối phó hiệu quả nhất vào thời điểm này.

Nạn châu chấu đang tới gần, không nhanh chóng tổ chức nhân thủ đánh giết Trùng vương, chờ bầy trùng tiến vào tỉnh Đông Nam thì hết thảy đã chậm.

Trên thực tế, cho dù có giết được Trùng vương thì cũng không có nghĩa là tình hình tai nạn sẽ kết thúc như vậy.

Bầy trùng không có Trùng vương lãnh đạo, lực phá hoại vẫn rất đáng sợ. Chỗ tốt duy nhất là sau khi đánh mất người lãnh đạo thì sẽ không có người nào có thể khống chế được hành động của bọn chúng, sẽ không tràn hết vào tỉnh Đông Nam như ong vỡ tổ.

Có thể nói là chắc chắn sẽ gặp họa. Chuyện mà mọi người có thể làm cũng chỉ là cố gắng tiêu diệt châu chấu, giảm bớt số lượng bầy trùng và giảm thiệt hại đến mức thấp nhất.

Cơ nghiệp của mọi người đều nằm ở tỉnh Đông Nam, có thể tính là châu chấu trên một sợi thừng. Nếu như đại quân châu chấu ập tới thì chẳng có ai tốt lành gì. Cho nên sẽ không có người dám có ý đồ gì vào lúc này.

Tất cả mọi chuyện đều thuận lợi đến mức không thể tưởng tượng nổi. Cho dù có người có ý kiến khác, nhưng bị đại cục bức ép nên chỉ đành giấu vào trong bụng.

......

“Nam tước Hudson, Bá tước đại nhân cho mời!”

Lời nói của thị nữ làm cho Hudson cảm thấy rất kinh ngạc.

Yến hội đã tan, hắn còn cho rằng mình có thể trở về ngủ một giấc, không ngờ rằng bị giữ lại.

Mặc dù đã gặp mấy lần mặt, thế giữa hắn và Bá tước Pierce cũng chẳng có giao tình gì. Ngược lại, giữa hai người còn phát sinh một chút ma sát nhỏ.

Lần trước ở thành Dadir còn bị lão ta hố cho một vố, đến giờ mà Hudson vẫn còn nhớ kỹ đoạn ký ức không vui này.

“Dẫn đường đi!” Hudson bình tĩnh nói.

Vào những lúc như thế này chắc chắn không phải tìm hắn để làm khó dễ rồi?

Nếu như Bá tước Pierce thật muốn nhằm vào hắn thì vẫn còn rất nhiều cơ hội mượn đề tài để nói chuyện của mình. Không đáng phải kiếm chuyện vào lúc mấu chốt như thế này, làm ảnh hưởng để đại nghiệp ngăn chặn châu chấu.

Hudson đi theo thị nữ tới phòng tiếp khách, nhìn xem bảy chiếc ghế đã được xếp sẵn từ trước, Hudson vô cùng tự giác ngồi vào chiếc ghế cuối cùng.

Kinh nghiệm nói cho hắn biết, có thể tới đây nghị sự vào thời điểm như thế này đều là đại nhân vật trong tỉnh. Hắn chỉ là một tên tiểu tốt hậu bối, không thể làm cho người ta chán ghét được.

Còn chưa ngồi nóng đít thì đã có mấy người lục tục ngo ngoe bước vào đại sảnh, toàn bộ đều là những người từng gặp mặt ở trên yến hồi vừa rồi.

Thực lực cụ thể thì không biết, trông cũng chẳng khác gì người bình thường. Hẳn là phản phác quy chân, hoàn toàn không thể nào căn cứ vào mức độ khí tức để phán đoán thực lực, điều duy nhất có thể khẳng định là những người này chắc chắn sẽ mạnh hơn mình.

Bình Luận (0)
Comment