Quốc Vương (Bản Dịch)

Chương 27 - Chương 27 - Lợi Ích Động Nhân Tâm (2)

Chương 27 - Lợi Ích Động Nhân Tâm (2)
Chương 27 - Lợi Ích Động Nhân Tâm (2)

Người dịch: Whistle

Nếu như chỉ là lời hứa của một cá nhân thì mọi người còn có thể hoài nghi, dù sao nhân phẩm của Bá tước Pierce cũng chẳng có gì đáng nói, lúc nào cũng có thể đổi ý.

Nhưng nếu như lấy vinh quang của gia tộc ra cam đoan thì tình huống sẽ hoàn toàn khác nhau. Không có vị quý tộc nào dám lấy vinh quang của gia tộc mình ra nói đùa.

Trong một thế giới mà vinh quang cao hơn sinh mạng này, cái giá phải trả khi trái với điều ước thật sự là quá cao. Một khi xảy ra, vậy thì chỉ có thể ra khỏi vòng.

Nhìn những ánh mắt nóng rực của đám đồng minh, Hudson liền biết là mình không ngăn được. Nếu như đám người không thể khắc chế sự tham lam trong lòng, vậy thì sau đó nhất định sẽ xảy ra đại sự.

Nếu như phản quân dễ đối phó như vậy thì sao Bá tước Pierce phải lấy lợi ích ra chia cho mọi người chứ?

Gia tộc Dalton là một trong số ít Đại quý tộc của vương đô, nên cũng không phải hạng ăn chay. Vô luận là thực lực hay là nhân mạch quan hệ cũng đều không phải là thứ mà đám tiểu quý tộc trong liên minh có thể sánh bằng.

Chỉ cần nhanh chóng dập tắt phản loạn, không cho vương quốc có cơ hội tham gia vào. Cho dù không thể độc chiếm hai quận thì ít nhất cũng có thể nuốt được nửa quận.

Bây giờ gia tộc Dalton lại hào phóng đến mức lấy ra chia đều, có thể được chia một phần mười cũng đã không tệ rồi, thậm chí có thể càng ít hơn.

Giữa quý tộc đều có chuyện thông gia, cho dù quý tộc trong hai quận này đã tuyệt tự, nhưng cũng còn thân thích có thể bổ sung vào.

Những người ở xa ngoài ngàn dặm, nằm ngoài tầm tay với thì tạm thời bất luận, nhưng những quý tộc bản địa có quan hệ thân thích với hai quận này sẽ không từ bỏ.

Không để bọn hắn tham gia thì còn tốt, mà đã vào cuộc thì sẽ khó tránh khỏi một tràng long tranh hổ đấu.

Không quan tâm là quan hệ như thế nào, chỉ cần phù hợp với pháp luật của vương quốc, có quyền thừa kế, vậy liền có thể nhảy ra tranh đoạt quyền kế thừa. Đợi khi mọi người tranh đoạt xong, những nơi vô chủ còn lại mới thật sự là chiến lợi phẩm có thể lấy ra chia cắt.

Ngay cả Hudson đều đang chải vuốt mạng lưới quan hệ thân thích của mình, tìm kiếm xem trong hai quận này có những quý tộc nào có dính líu quan hệ với nhà mình.

Ở thời điểm này, ưu thể nhân khẩu thịnh vượng của gia tộc Koslow liền được thể hiện ra ngoài. Hắn không chỉ có thể tìm được mấy nhà có quan hệ thông gia, ngay cả đồng tộc cũng có hai nhà.

Đương nhiên, chỉ với những này thì còn chưa đủ. Nói đến quan hệ thì còn phải cân nhắc đến thứ tự của quyền thừa kế.

Dựa theo thứ tự thừa kế bình thường thì căn bản là không tới lượt Hudson.

Bất quá mọi chuyện đều có ngoại lệ, chỉ cần đối phương không có người thừa kế trực hệ, vậy thì thứ tự thừa kế của họ hàng xa liền sẽ trở thành một đoàn đay rối.

Nếu như lại có Đại quý tộc ủng hộ, trước khi những người thừa kế khác kịp phản ứng, hắn hoàn toàn có thể đi trước một bước kế thừa tước vị, lúc đó thì đại sự đã định.

Hậu hoạn thì đương nhiên là sẽ có, nhưng so với tước vị thì một chút nguy hiểm này cũng rất đáng. Cùng lắm thì sau đó từ từ cãi cọ, chỉ cần được nhóm lợi ích thừa nhận thì đây chính là một chuyện rối như tơ vò.

Chủ yếu vẫn là đất đai của vương quốc đều đã có chủ, ngưỡng cửa mà tập đoàn lợi ích đặt ra cho người đến sau là rất cao. Với một chút công lao trong việc bình định phản loạn này, cùng lắm chỉ có thể sinh ra vài vị Kỵ sĩ.

Muốn dựa vào quân công để thu được tước vị thì chỉ có cách là đạt được thắng lợi trong các cuộc chiến tranh đối ngoại, hơn nữa còn phải ở những đất phong có biên cảnh bất an.

Nếu như không phải vậy thì sao mọi người có thể thay đổi lập tức chính trị ngay khi Bá tước Pierce vừa lộ ra thiện ý chứ.

Các cuộc thảo luận thật sự là quá mãnh liệt, một ít quý tộc đã vội vàng lấy ra bản đồ trân tàng của mình rồi kêu gào muốn chia của trước, dường như phản quân không hề tồn tại vậy.

Kỵ sĩ Chels, vị lão đại trên danh nghĩa, căn bản không thể khống chế nổi cục diện. Một liên minh tụ hội đã trực tiếp biến thành một cái chợ bán thức ăn.

Hudson không vội gia nhập vào trong cuộc thảo luận, đúng là diện tích của hai quận Ryton và Wright không nhỏ, nhưng tình huống hiện giờ là sói nhiều thịt ít!

Muốn làm hài lòng tất cả mọi người là chuyện không thể nào, bây giờ chắc chắn là sẽ không thảo luận ra được kết quả gì. Cho dù có thể miễn cưỡng đạt thành hiệp nghị thì cái hiệp nghị đó cũng không chính xác.

Cuối cùng, chỉ là một phần nhỏ trong số rất nhiều quý tộc này là có ý định tạm thời liên minh. Cho dù là thành lập liên minh thì quyền nói chuyện cũng vẫn rất có hạn, không có khả năng như ý muốn của tất cả mọi người.

“Ngừng!”

“Các vị, bây giờ không phải là lúc để thảo luận những vấn đề này. Trên quân lệnh của Tổng đốc đã quy định rõ là muốn chúng ta phải chạy đến tiền tuyến trong vòng ba ngày, nếu như không thể đến đúng hạn, cho dù không bị xử phạt thì sợ là chiến lợi phẩm sau đó cũng không còn quan hệ gì với chúng ta.”

“Tính ra thì chúng ta chỉ còn cách cứ điểm Ethel chừng hơn một trăm dặm nữa, căn bản là không có dư thừa thời gian để lãng phí.”

“Về vấn đề đất phong mà mọi người đang quan tâm, ta cảm thấy thảo luận lúc này là không có ý nghĩa. Tỉnh Đông Nam có nhiều quý tộc như vậy, cho dù chiến lợi phẩm có nhiều thì cũng không đủ chia cho tất cả mọi người.”

“Chỉ có một số ít người có thể đạt được như ý nguyện. Nếu như muốn chia cho mọi người tâm phục khẩu phục thì cuối cùng vẫn là phải dùng chiến công để nói chuyện.”

Lời nói của Chels giống như một chậu nước lạnh giội thẳng vào đám người. Cảnh tượng náo nhiệt khi nãy lập tức trở nên yên lặng.

Bình Luận (0)
Comment