Quốc Vương (Bản Dịch)

Chương 270 - Chương 270 - Ăn Chia (2)

Chương 270 - Ăn Chia (2)
Chương 270 - Ăn Chia (2)

Người dịch: Whistle

Nếu như đã không thể hoàn thành được nhiệm vụ, vậy thì những người này cũng không cần phải biết tiền thưởng chân chính của nhiệm vụ này.

Tránh cho xảy ra trường hợp ngu dốt + nhiệt tình = phá hoại. Nếu như đả thảo động Trùng vương, làm cho chúng đề phòng thì sẽ gia tăng độ khó đánh giết.

Nhìn xem số bảo vật trong danh sách, Hudson không biết hơn 2⁄3 số vật phẩm trong này là gì. Bất quá chuyện này không ảnh hưởng đến việc hắn quan tâm những vật phẩm này.

Dù là ở đâu thì những tài nguyên có thể phụ trợ cho những chức nghiệp giả cao giai này đều là bảo vật đắt tiền. Cho dù bản thân mình không cần thì cũng có thể lấy ra ngoài trao đổi.

Những cường giả có mặt ở đây cũng là nhân vật trọng yếu của các đại thế lực, cho dù có đặt 10 vạn kim tệ ở trước mắt thì cũng chưa chắc có thể làm cho những cường giả này động tâm.

Nhưng những tu luyện tu luyện này thì lại có thể điều động tính tích cực của đám người này. Trong xã hội thượng lưu, những tài nguyên này chắc chắn sẽ có tác dụng hơn kim tệ.

Xem ra nạn châu chấu đã dọa cho các đại thế lực một phen chết khiếp. Ngay cả những bảo vật mà ngày bình thường khó gặp như thế này mà cũng lấy ra hết.

Hudson liếc nhìn xung quanh một cái rồi đột nhiên phát hiện ra chỗ không thích hợp. Có vẻ như ngoài mình ra, đám lão gia này đều là thành viên của các đại thế lực.

Tự mình lấy ra bảo vật cho người trong nhà chia cắt. Sau đó tất cả chi tiêu đều có đám quý tộc lãnh chúa trong tỉnh đồng thời gánh vác.

Khó trách hào phóng như vậy, thì ra là vì chuẩn bị cho một số người này. Hóa ra chỉ cần lấy ra những vật phẩm này ra ngoài dạo một vòng liền có thể làm cho tất cả quý tộc cùng nhau bỏ tiền một cách hợp tình hợp lý.

Có lẽ ngay cả quyền sở hữu của những thứ này cũng đều đã được phân phối từ trước. Cái gọi là hối đoái chỉ dùng để che giấu tai mắt người ngoài, làm cho mọi người xem mà thôi.

Điều kiện tiên quyết là có khả năng vấn đề giải quyết.

Nếu là không thể ngăn cản được đại quân châu chấu, hoặc là không thể đánh giết Trùng vương, vậy thì những chuyện này đều xem như uổng công. Không thể giải quyết vấn đề, đám trung tiểu quý tộc bên dưới cũng sẽ không ngoan ngoãn bỏ tiền.

Có lẽ đây cũng là nguyên nhân mà Hudson có khả năng tiến vào nơi này. Dù sao đối với Đại Địa Chi Hùng mà nói thì châu chấu chỉ là những con tép mòng.

Không riêng gì Đại Địa Chi Hùng, đại đa số chủng tộc ma thú đều có lực sát thương rất lớn với châu chấu.

Khí thế trên người của Ma thú cao cấp vừa ấp xuống, những con châu chấu trong phạm vi mấy chục mét, thậm chí là hơn trăm mét đều phải chết.

Chỉ cần xem phạm vi di chuyển của đám châu chấu này là biết. Từ đầu đến giờ bầy trùng đều tránh né những khu vực có ma thú quần cư, chưa từng có con Trùng vương nào dám mang theo đội ngũ xung kích Ma Thú sơn mạch.

Không biết phân và nước tiểu của Ma thú có thể hù sợ châu chấu được hay không. Nếu như có tác dụng, Hudson vẫn còn có thể làm được cái gì đó.

Mặc dù con gấu nhà hắn ăn rất nhiều, nhưng mà đi ra lại thiếu. Hoàn toàn không biết những thức ăn này đã biến đi đâu, không hề phù hợp với định luật bảo toàn năng lượng gì cả.

Bất quá độ phì trong phân và nước tiểu của gấu con lại rất đạt tiêu chuẩn. Nhất định phải pha loãng nhiều lần thì mới có thể bón vào trong ruộng.

......

“Nam tước Hudson có ý kiến gì khác không?”

Lời nói của Bá tước Pierce đã khiến cho Hudson lập tức từ trong trầm tư tỉnh lại. Nếu như những vật phẩm ở trên danh sách đã được dự định từ trước, vậy thì một kẻ tạm thời gia nhập việc này như hắn liền sẽ rất lúng túng.

Dám ăn cướp ở trước miệng của đám đại lão này thì rất dễ dàng đắc tội với người, hơn nữa còn có thể bị xã hội đánh đập.

Dù sao quy tắc đều do cường giả chế định. Người ta vận dụng một chút đặc quyền để sửa chữa quy tắc cũng là chuyện thuận lý thành chương.

Nhưng nếu không cướp với đám lão già này thì Hudson lại cảm thấy thiệt thòi?

Cũng không thể suốt ngày lười biếng, bỏ mặc nạn châu chấu càn quét được nha?

Chuyện khác thì Hudson lão gia là một vận động viên lười biếng chuyên nghiệp, nhưng mà tình huống lần này lại hoàn toàn khác.

Bỏ mặc nạn châu chấu càn quét thì Sơn Địa lĩnh cũng sẽ bị liên lụy. Hudson chắc chắn sẽ không làm những chuyện như mang đá đập chân mình.

“Tổng đốc các hạ, nếu như ta lấy được công lao thì chắc là cũng có thể cầm đi hối đoái những vật phẩm ở trong tay người khác được, đúng không?” Hudson dò hỏi.

Theo lý mà nói, hắn nên nghiêm ngặt đả kích loại giao dịch âm thầm này. Ví dụ tốt nhất chính là quân công, vương quốc đã ban ra một điều lệnh vô cùng nghiêm ngặt: Cấm bất luận hành vi giao dịch quân công nào.

Vì đảm bảo quyền lợi cho trung tiểu quý tộc, từ trước tới giờ vương quốc đều sẽ không dễ dàng tha thứ cho loại chuyện này.

Một khi phát hiện, không chỉ mất sạch quân công, ngay cả thân phận quý tộc cũng sẽ bị tước đoạt. Thậm chí ngay cả gia tộc sau lưng cũng phải bị liên lụy.

Mặc dù chống lại nạn châu chấu không phải là chiến tranh, nhưng theo một ý nào đó mà nói thì vẫn nằm trong phạm trù quân công. Tham gia những cuộc chiến này cũng được xem như là tòng quân.

Nếu là lập được công lao đủ lớn, ví dụ như: Đánh chết “Trùng hoàng” trong truyền thuyết, cứu vãn thiệt hại cho vương quốc, dù là phong tước cũng có thể.

“Không được! Quy củ chính là quy củ, bất luận kẻ nào đều không được phép vi phạm. Công lao của ai thì chính là của người đó, bất luận kẻ nào đều không được xâm chiếm!” Bá tước Pierce nghĩa chính ngôn từ nói.

Chỉ là ánh mắt khích lệ của ông ta rõ ràng là đang nói cho Hudson: Tiểu tử này không tệ, nhanh như vậy liền có thể biết được chuyện ẩn trong này, có tiền đồ!

Cũng làm cho mấy người cùng nhau tham gia hội nghị đều nhìn Hudson với ánh mắt có thêm một chút thiện ý. Rất rõ ràng, chỉ cần không cướp tài nguyên tu luyện trân quý với họ thì những vấn đề khác không phải là vấn đề.

Bình Luận (0)
Comment