Quốc Vương (Bản Dịch)

Chương 274 - Chương 274 - Thiên Tai Nhân Họa (3)

Chương 274 - Thiên Tai Nhân Họa (3)
Chương 274 - Thiên Tai Nhân Họa (3)

Người dịch: Whistle

Mấy con yếu nhớt như châu chấu dù có tấn thăng trở thành Ma thú thì sức chiến đấu cũng là hạng chót trong hàng ngũ Ma thú.

Nếu như không phải vì tốc độ phi hành của Trùng vương rất nhanh, còn có thể chỉ huy đại quân châu chấu chiến đấu, với cái sức chiến đấu cỏn con kia của nó căn bản không được mọi người để vào mắt.

“Tổng đốc các hạ, nếu như thật sự có người khống chế nạn châu chấu, vậy thì có phải Trùng vương cũng đang bị người này khống chế rồi không?

“Trùng vương bị người ta khống chế, chỉ cần nó muốn trốn thì có thể né qua tai mắt của chúng ta, đóng vai thành châu chấu bình thường hành động liền có thể tùy tiện từ bất kỳ ngóc ngách nào cũng có thể chui vào tỉnh Đông Nam ta.”

“Ma pháp sư bình thường rất khó phân biệt được sự khác nhau giữa Trùng vương và châu chấu bình thường, lại càng không cần phải nói đến dân chúng bình thường. Chuyện này ắt sẽ tăng thêm độ khó trong việc bắt được Trùng vương.”

Hudson quả quyết sử dụng vung nồi đại pháp.

Nếu như vương đô đã nói là nạn châu chấu có thể do con người khống chế, vậy thì không gặp được Trùng vương cũng có thể dễ dàng giải thích được.

“Yên tâm đi, Nam tước Hudson. Trùng vương không dễ dàng khống chế như vậy, ma thú cũng có tôn nghiêm của mình. Coi như có ép buộc bọn chúng ký kết khế ước chủ phó thì cũng không có cách nào ép bọn chúng phối hợp 100% được. Thậm chí Trùng vương còn có thể chủ động bại lộ thân phận của người khống chế.”

“Tiếp đó, chúng ta chỉ cần bố phòng chặt chẽ là được. Tin rằng Thần Hi chi chủ vĩ đại sẽ phù hộ cho tín đồ của ngài, tuyệt đối sẽ không bỏ mặc nạn châu chấu càn quét đâu!”

Bá tước Pierce ôn hóa hồi đáp.

Toàn bộ đều là lời nói nhảm, ngay cả đối tượng chịu trách nhiệm đều đã chọn xong. Lỡ như không bắt được Trùng vương là vì Thần Hi chi chủ không phù hộ, không phải vị Tổng đốc như ông ta không cố gắng.

......

Tỉnh Phong Vân, nạn châu chấu bao phủ tàn phá khắp nơi, lúa mì chưa thành thục, đậu nành...... Toàn bộ đều tiến vào trong bụng của bọn này ác ma.

Những thứ này còn chưa đủ. Hình như đại quân châu chấu vĩnh viễn đều ăn không đủ no, không chỉ thôn phệ cây nông nghiệp, ngay cả cỏ dại ở trong đồng ruộng và lá cây cũng không thể thoát khỏi miệng mồm của bọn chúng.

Châu chấu thôn phệ hết thảy những thứ có thể thôn phệ được, đại quân quá cảnh, dường như toàn bộ thế giới đều trở nên tĩnh mịch.

Sau khi tránh thoát được đại quân châu chấu, các quý tộc lãnh chúa mới tổ chức nông nô ra ngoài bắt giết số châu chấu còn sót lại.

Trên gương mặt của đại quân bắt trùng lưa thưa rời rạc này viết đầy sự tuyệt vọng.

“Năm tai tới rồi!”

Chỉ cần là lão nông có một chút kinh nghiệm đều biết, gặp phải những năm đại tai như thế này, chỉ cần không bị chết đói đã là may mắn lớn nhất rồi. Muốn ăn cơm no thì thực sự là nằm mơ giữa ban ngày.

Không có bất kỳ cái gì ngoài ý muốn, các quý tộc lão gia đều nhao nhao tuyên bố mệnh lệnh cắt giảm khẩu phần lương thực. Không riêng gì tiêu chuẩn cơm nước của nông nô bị giảm xuống, ngay cả tiêu chuẩn cơm nước của rất nhiều tiểu quý tộc cũng bị ép giảm xuống.

Dù là trong canh thịt được phân hiện giờ vẫn còn có thể mơ hồ nhìn thấy thịt viên, nhưng mọi người lại không hề cảm thấy một chút vui mừng nào.

Châu chấu thôn phệ hết thảy mọi thứ, trên đất còn chẳng tìm thấy đủ cỏ khô, các quý tộc lão gia chỉ có thể nhịn đau mà giết chết gia súc.

Bây giờ ăn một bữa tốt liền mang ý nghĩa chấp nhận những năm tháng phải nhịn đói trong tương lai.

Nhìn đồ ăn liền biết, lúa mì đen đã tạm thời rời khỏi cái ghế lương thực chính, tất cả hoa màu mà mọi người đang ăn đều là loại bị thu hoạch sớm, lại còn khó có thể cất giữ trong thời gian dài.

Trong một thế giới tiêu điều này, một đội ngũ hành thương đặc biệt đang băng qua vùng đồng ruộng.

Nghiệp vụ chủ yếu của thương đội này là thu mua gia súc mà các quý tộc lão gia đã giết để ướp gia vị, sau đó vận chuyển tới thành phố lớn tiêu thụ.

Người bình thường chắc chắn sẽ không nghĩ ra được phương pháp thiên tài này. Cái thương đội khác đều chỉ thu mua da lông, còn bọn hắn thì ngay cả thịt cũng không buông tha.

Không phải bất cứ cuộc mua bán độc nhất vô nhị nào cũng đều có thể kiếm được tiền. Ngoài quý tộc lão gia ra sẽ chẳng có bao nhiêu người bình thường có thể hưởng dụng được thịt ướp gia vị.

Nhất là vào những năm đại tai như hiện giờ, mọi người có tiền thì cũng chỉ ưu tiên mua sắm lương thực, mà không phải mua thịt ướp gia vị xa xỉ như vậy.

Những chuyện này đều không ảnh hưởng tới quyết định của ông lão, bởi vì những vụ làm ăn của lão ta dù là không kiếm được tiền thì cũng chưa bao giờ phải chịu lỗ.

Cho dù là hàng hoá có rác rưởi đến đâu, cuối cùng cũng sẽ có những kẻ ngốc nhiều tiền xuất hiện rồi lấy giá cả cao hơn thị trường để thu mua.

“Gia gia, những con châu chấu này vậy mà đang gặm thân gỗ!”

Trong một thế giới bị đè nén này, giọng nói thiên chân vô tà của cô bé này đã trở thành suối nguồn sung sướng trong thương đội.

Chẳng qua lần này mọi người thật sự là thể nào cao hứng nổi. Châu chấu gặm thân gỗ chắc chắn không phải là chuyện tốt gì.

Nếu là tất cả châu chấu đều tiến hóa ra bản lĩnh này, tình hình tai nạn có thể sẽ càng nghiêm trọng hơn.

Không chừng sau khi tỉnh lại sau giấc ngủ thì xe ngựa đã biến mất. Đối với thương đội hành tẩu trong khu vực bị tai họa mà nói, đây chắc chắn là một vụ tai nạn.

“Guna thật là lợi hại, vậy mà cũng bị cháu phát hiện ra. Nhưng mà những con châu chấu này cũng không phải thứ tốt gì, gặp được bọn chúng thì cứ một cước dẫm chết là được!”

Trong khi nói chuyện, lão ta một cước đá bay đống đá vụn, tiêu diệt toàn bộ những con châu chấu ở trước mặt.

Đám tiểu nhị đi theo cũng bắt đầu bận rộn, không ngừng kiểm tra xem có con châu chấu nào lẫn vào trong đội xe không. Một khi phát hiện sẽ lập tức sử dụng thủ đoạn lôi đình.

Bình Luận (0)
Comment