Người dịch: Whistle
“Ông nội ,ông gạt cháu! Lần trước cháu còn nhìn thấy......”
Không đợi cô bé nói hết lời, lão ta đã vươn tay bịt cái miệng nhỏ của nó lại, kiên nhẫn dặn dò: “Tiểu nha đầu, không được phép nói hươu nói vượn!”
“Những con châu chấu này đã biến dị, đều là vật kịch độc! Nếu cháu muốn ăn thịt thì ông sẽ tìm cho cháu, nhưng không thể tham ăn......”
Cô bé nhìn xem ông lão với ánh mắt ủy khuất, nó đâu có nói là mình muốn ăn châu chấu, rõ ràng chính là......
Lời của bé gái đã làm cho thương đội tăng nhanh tốc độ. Giống như đã chạm vào chuyện cấm kỵ gì đó, ông ta cũng chẳng thèm đoái hoài đến chuyện làm ăn nữa.
Có lẽ chuyện này không liên quan gì đến những vụ làm ăn này có kiếm tiền hay không.
Dù sao ánh mắt thương nghiệp của lão ta vẫn chuẩn như trước đây. Có thể duy trì được tình trạng thu chi cân bằng đều dựa vào “may mắn”.
Cũng giống như lời mà lão ta đã nói:
“Những chuyện làm ăn kiếm tiền đã sớm bị đại nhân vật nhận thầu hết rồi. Người bình thường mà thò tay vào thì chỉ làm cho bản thân mình gặp họa thôi. Kiếm một chút tiền khổ cực là được, bình an mới là thứ quan trọng nhất.”
......
Màn đêm buông xuống, lão ta rời khỏi đoàn xe liền lập tức thay đổi hình tượng.
Làn da già nua trở nên mượt mà, nếp nhăn đầy mặt dần dần biến mất, giống như lập tức trẻ ra ba mươi tuổi vậy.
“Thánh Chủ, bọn thuộc hạ đã hoàn thành nhiệm vụ mà ngài phân phó.”
“Dụ Hoàng Tán đã được rải theo hướng tỉnh Đông Nam như lời dặn của ngài, bây giờ đại quân châu chấu đang không ngừng tập trung ở bên đó.”
“Chỉ là đám quý tộc này phản ứng rất nhanh, bây giờ đều đã tập trung hết ở quận Arbor, hình như đang chuẩn bị săn giết Trùng vương ở giữa đường.”
“Thực lực của tiểu đội quý tộc này vô cùng mạnh, những cường giả ẩn thế ngày thường khó gặp như Ma đạo sư, Đại kỵ sĩ đều đã xuất hiện.”
“Có thể nói là tất cả chiến lực cao cấp nhất của tỉnh Đông Nam đã tập trung lại.”
“Thực lực kém cỏi nhất của những Ma pháp sư tham gia hành động lần này cũng là Ma pháp sư cao cấp. thực lực kém nhất của Kỵ sĩ đều là Đại kỵ sĩ, hơn nữa đám người này còn mang theo Ma thú.”
“Cộng thêm quân đội mà đám quý tộc bản địa ở quận Arbor tổ chức phối hợp, Trùng vương có thể xông qua được vòng phong tỏa này hay không thì thật sự rất khó nói trước.”
Nam tử trung niên thấp thỏm báo cáo.
Sau khi tận mắt nhìn thấy nội tình của quý tộc, ngạo khí của gã nam tử trung niên này đã sớm biến mất. Nếu như không nhờ nạn châu chấu lần này, có lẽ cả đời này gã ta cũng không có cơ hội chứng kiến.
Khô Lâu Hội tiểu đả tiểu nháo căn bản không thể làm cho người ta toàn lực ứng phó. Mới chỉ là sức mạnh ở trên mặt nổi mà đã có thể trấn áp bọn hắn vô số lần rồi.
“Callis, đừng để cho sự thất bại tạm thời này lừa gạt. Thành công cũng được, thất bại cũng chẳng sao. Đây không phải là cuộc chiến của chúng ta, quý tộc cũng không phải là kẻ địch chân chính của chúng ta.”
“Đối với chúng ta mà nói, thực lực của bọn hắn mạnh như vậy chưa hẳn không phải là một chuyện tốt.”
“Đây chỉ là một vụ giao dịch mà thôi, nạn châu chấu nháo đến tình trạng này đã đủ cho đám khốn kiếp kia trở về xin thưởng tranh công rồi.”
“Cho dù Trùng vương không thể tiến vào tỉnh Đông Nam, chỉ riêng việc đàn châu chấu bay rải rác khắp nơi cũng đã đạt thành mục đích của chúng ta rồi.”
“Ánh mắt của các quý tộc sẽ bị phân tán, trong ngắn hạn không thể tới tìm chúng ta gây phiền phức nữa. Nhiệm vụ kế tiếp của ngươi là tìm kiếm Huyết Nguyệt Kèn Lệnh.”
“Thành Dadir là nơi cuối cùng mà Huyết Nguyệt Kèn Lệnh xuất hiện, những quý tộc vào thành bình định năm ngoái đều nằm trong diện tình nghi.”
“Lần này chính là cơ hội tốt nhất để hành động, ngươi nhất định phải điệu thấp, trước khi tìm được Huyết Nguyệt Kèn Lệnh thì đừng gây ra những sai lầm không cần thiết.”
Một tổ chức phản Giáo Đình lại đang tiềm phục trong đội ngũ mà Giáo Đình nâng đỡ, không thể không nói đây quả thực là một sự châm chọc.
Chỗ càng nguy hiểm lại càng an toàn, chỉ cần dùng danh nghĩa của Khô Lâu Hội thì mọi hành động dù có hợp lý hay không cũng đều được che giấu.
Từ trước tới nay, tổ chức tà giáo đều làm việc không theo quy củ như vậy. Dù cho thay đổi phong cách cũng không làm cho người ta cảm thấy kỳ quái.
Bộ dạng khả nghi cũng chỉ là thao tác bình thường. Nếu như không khả nghi thì có còn được tính là tổ chức tà giáo nữa không?
“Thánh Chủ, tại sao chúng ta lại làm việc sạch sẽ như vậy, sao không để lại một chút vết tích, để cho đám quý tộc và Giáo Đình chó cắn chó vậy?”
Callis nghi ngờ hỏi.
Khơi dậy mâu thuẫn giữa Giáo Đình và tập đoàn quý tộc chính là kế hoạch mà dù có nằm mơ thì bọn hắn cũng muốn hoàn thành. Nhưng mà khi cơ hội đưa tới cửa thì vị Khô Lâu Thánh Chủ ở trước mặt lại làm theo phương pháp hoàn toàn ngược lại.
Không chỉ không để lộ Giáo Đình tồn tại, thậm chí còn cố ý xóa hết toàn bộ dấu vết, dùng hết mọi khả năng để ẩn giấu.
“Callis, ngươi nghĩ quá đơn giản. Giáo Đình mặc dù mục nát, nhưng không đại biểu cho đám người này là kẻ ngốc.”
“Cố ý để lại dấu vết cũng chỉ làm cho chúng ta bại lộ trước mặt bọn chúng mà thôi?”
“Bây giờ không phải là lúc để gây xích mích, trước khi nhận được sự ủng hộ của thế lực lớn mới thì chúng ta tạm thời không thể mất đi sự ủng hộ của Giáo Đình.”
“Chẳng lẽ chúng ta không để lại dấu vết thì đám kia quý tộc kia sẽ tìm tới trên đầu Giáo Đình hay sao. Từ trước tới nay, chứng cứ chưa bao giờ là vấn đề đối với những thế lực lớn.”
“Chỉ cần một sự hoài nghi thôi cũng đủ cho bọn hắn đưa ra kết luận rồi.”
“Không phải trước đó ngươi cũng phải chịu một lần thiệt thòi sao?”
Lời Khô lâu Thánh Chủ nói làm cho Callis cảm thấy rất xấu hổ.
Ở tầng giữa lăn lộn mới cần phải có chứng cứ, manh mối.
Callis bị nhận thức của bản thân mang lệch, lấy quan niệm của mình để đi suy đoán quyết sách của cao tầng, há có thể không chịu thiệt thòi cho được.