Người dịch: Whistle
Nếu như thật sự xảy ra tình trạng thiếu lương thực trên quy mô lớn, số gia tộc có thể bỏ ra nhiều lương thực như vậy để giúp mọi người vượt qua nguy cơ ở trong cả tỉnh Đông Nam này cũng không có mấy nhà.
Trùng hợp là gia tộc Dalton ở sau lưng vị Nam tước Kayo kia liền có thực lực này.
Nhiều sự trùng hợp như vậy, rất khó làm cho Hudson không suy nghĩ nhiều được.
Nhưng mà hoài nghi thì hoài nghi, chuyện có liên quan đến gia tộc Dalton, trong tình huống không có chứng cứ xác thật, Hudson sẽ không tùy tiện tỏ thái độ.
Hudson quay về làm cho Sơn Địa lĩnh lập tức trở nên náo nhiệt.
Sự kiện rải độc đã sớm được lan truyền trong giới quý tộc bản địa, tất cả mọi người đều tức đến một bụng khí, bây giờ chỉ còn kém việc tìm ra một gã đầu lĩnh nữa thôi.
Ở trước mặt lợi ích, chân tướng là thứ không quan trọng. Cho dù đối thủ cạnh tranh có chụp đại cái bô lên đầu một ai đó, không có người nào sẽ cẩn thận tìm hiểu xem người đó có oan uổng hay không?
Nạn châu chấu gây ra thiệt hại lớn như vậy, chung quy vẫn phải nghĩ biện pháp bù đắp nha?
Đứa trẻ biết khóc có sữa uống, không làm lớn chuyện thì sao những đại nhân vật ở phía trên có thể nhìn thấy được?
Là nhân vật chủ yếu của trận doanh quý tộc bản địa , Hudson đương nhiên là được đám người ký thác kỳ vọng. ……
“Chư vị, thời cơ không đúng. Vương quốc đang nghiêm tra nạn châu chấu lần này, đã sơ bộ xác định được hung thủ phía sau màn chính là một thế lực lớn trên đại lục.”
“Bây giờ trong tay chúng ta không có đủ chứng cứ để chứng minh, nếu chỉ là vấn đề tình hình tai nạn nặng hay nhẹ, bọn hắn hoàn toàn có thể đẩy hết mọi trách nhiệm lên người của hắc thủ sau màn.”
“Phạm vi liên lụy của chuyện này còn lớn hơn tưởng tượng của mọi người, cho dù là phủ tổng đốc thì cũng không có nhiều quyền lên tiếng trong vấn đề này.”
“Vào giờ phút quan trọng trước mắt, chúng ta nên lấy việc chống cự thiên tai làm trọng, đừng dẫn lửa thiêu thân.”
Đại đa số những người ở đây đều là người mình, Hudson cũng không muốn bọn họ bị người ta lợi dụng để nhảy ra ngoài giẫm hố vào thời khắc mấu chốt như lúc này.
Nếu như để cho các tiểu đệ bị kéo vào, người làm lão đại như hắn cũng không thể thoát được.
Cãi nhau và đánh nhau là hai khái niệm hoàn toàn khác biệt.
“Khẩu chiến” thì Hudson vẫn luôn mồm nói là sẽ “chết trùm” với quý tộc phương bắc. Nhìn thì giống như là không chết không thôi, nhưng trên thực tế lại chẳng hề ảnh hưởng gì cho đôi bên.
Lén lút vẫn có kinh doanh qua lại.
Nếu như thật sự đánh nhau thì tình huống lại hoàn toàn khác. Ngoại giới hiểu lầm là Sơn Địa lĩnh có binh hùng tướng mạnh, nhưng Hudson biết thực lực của mình ở mức nào.
Ngoài đám lão binh đã từng thấy máu ra, nhưng binh lính được huấn luyện thành tinh nhuệ chân chính cũng chỉ có vẻ bề ngoài.
Bày trận thế thì còn được, nếu như bàn về thấy máu thì bọn hắn cũng chỉ giết qua dê bò.
Sức chiến đấu cao hơn nông nô binh bình thường, nhưng còn cách tinh nhuệ chân chính bao xa thì phải đánh mới biết được.
Sau khi đã ngừng huấn luyện nửa năm một năm, Hudson thật sự chắc về thực lực của đám binh tinh nhuệ này của mình.
“Nam tước Hudson, chẳng lẽ chúng ta phải bỏ qua cơ hội tốt như vậy sao?”
Nam tước Ezequil không cam lòng hỏi.
Là kẻ thất bại trong tranh đấu lần trước, ngoài việc có được một chút danh tiếng ra, Nam tước Ezequil chẳng thu hoạch được gì.
Theo thời gian trôi qua, những hư danh này liền từ từ giảm sút.
Thực tế là sau khi gặp được vấn đề thì người đầu tiên mà các quý tộc nghĩ tới chính là hai vị Nam tước có thực lực như Kayo và Hudson.
Danh tiếng chỉ có thể tạo tiện lợi cho Ezequil trong việc tạo dựng các mối quan hệ nhân mạch, nhưng khi dính đến lợi ích thiết thực thì ý kiến của y liền không còn quan trọng nữa.
“Vương quốc cần sự ổn định, đây là đại cục cần. Là một nhà quý tộc, chúng ta nhất định phải lấy lợi ích của vương quốc làm trọng.”
“Ân oán với đám người phương bắc kia thì sau này chúng ta có thể từ từ giải quyết. Chuyện quan trọng nhất hiện giờ của mọi người là chống lại nạn châu chấu.”
“Thu hoạch mùa vụ sẽ giảm xuống rất thấp, nhưng chúng ta vẫn còn có thể cố gắng bảo vệ vụ xuân.”
“Nạn châu chấu lần này không hề tầm thường, không chỉ sản lượng vụ thu năm nay giảm lớn, ngay cả sản lượng vụ thu năm sau cũng rất khó có thể thu hoạch được quá nhiều.”
“Chỉ riêng việc thiếu lương thực đã có thể cho đám người đó khó chịu rồi. Đứng nhìn bọn chúng xui xẻo không tốt sao?”
“Tại sao phải nhảy ra giải vây cho bọn chúng? Giáo huấn lần trước còn chưa đủ sao?”
Hudson giễu cợt cười lạnh nói.
Muốn cổ động hắn đứng ra làm chim đầu đàn, quả thực là đang nằm mơ.
Bây giờ mà đánh nhau với đám quý tộc phương bắc thì người ta sẽ thực sự phải liều mạng. Chỉ có đánh thắng thì đám người kia mới có vượt qua nạn đói. Dựa vào tin tức mà Hudson biết được, vì giảm bớt lượng lương thực tiêu hao, đám quý tộc phương bắc đều đang cắt giảm số lượng nô lệ dưới trướng.
Một vài quý tộc lãnh chúa tàn nhẫn còn đem châu chấu mài thành bột rồi bỏ vào trong quá trình sản xuất bánh mì, rất nhiều nông nô có sức đề kháng yếu cũng vì vậy mà chết thẳng cẳng.
Chuyện này đã đủ để chứng minh là cuộc sống hiện giờ của đám quý tộc phương bắc gian khó ra sao rồi.
Mặc dù việc chế tác bột châu chấu là do Sơn Địa lĩnh mở đầu, nhưng mà Hudson cũng chỉ ra tay với những con châu chấu lạc đàn, còn đại quân châu châu tụ tập lại một chỗ, có cho hắn cũng không dám lấy.
Cho dù là làm ra bột châu chấu thì cũng chỉ có thể tăng thêm một chút ít thôi, tỷ lệ không thể quá 1%.
Liều lượng ít như vậy, cho dù có độc tố thì cũng có thể chịu được.
Đều là bị ép phải làm vậy, sau khi cắt giảm khẩu phần lương thực của nô lệ thì dù sao cũng phải đảm bảo bọn chúng được cung cấp đầy dinh dưỡng nha.
Một ngày một con châu chấu cũng coi như được thấy thức ăn mặn.