Người dịch: Whistle
“Một cuộc sống như vậy chẳng phải sẽ hấp dẫn vô số gấu cái chạy tới cửa vì ngươi khai chi tán diệp sao. Đến lúc đó, ngươi hoàn toàn có thể thiết lập một vương triều của riêng Đại Địa Chi Hùng, sinh ra một đống gấu con.”
“Nếu như truy cầu cao hơn một chút nữa, ngươi còn có thể chăn nuôi thịt ma thú. Chính là những loài ma thú đã tạp giao với dã thú kia, ngươi cũng từng ăn qua rồi mà, mùi vị không tệ đúng không? ……”
Bánh càng vẽ càng lớn.
Nói một hồi, ngay cả Hudson cũng sắp lạc lối trong bản kế hoạch mà mình vẽ ra. Belersden bị hắn lừa đến bây giờ khóe miệng vẫn còn đang chảy nước miếng.
Mặc dù khai phát đầm lầy là một công trình rất dài, nguy hiểm lại không tỷ lệ thuận với lợi ích, nhưng với tuổi thọ rất dài của tộc Đại Địa Chi Hùng thì chu kỳ hồi vốn dài cũng không tính là gì.
“Làm sao chia?”
Vừa hỏi ra lời, Belersden liền phát hiện không thích hợp. Hình như là lại bị người ta hố rồi, chỉ là dựa theo mạch suy nghĩ của Hudson thì nó thật sự là không phát hiện ra bản kế hoạch này có vấn đề gì.
“Đương nhiên là dựa theo tỷ lệ xuất lớn nhiều hay ít để chia rồi! Có hai phương thức hợp tác: phương thức đầu tiên, chúng ta cùng nhau bỏ tiền khai hoang, ta ra sức lao động và kỹ thuật, thành quả sau cùng chúng ta chia 2:8.”
“Phương thức thứ hai, tiền thì chúng ta cũng cùng nhau bỏ ra, nhưng mọi người đều phải ra thêm sức lao động và kỹ thuật, thành quả sau cùng trực tiếp chia 5:5.”
“Ngươi thấy đủ công bằng chưa?”
“Ta không chiếm tiện nghi của ngươi chứ!”
Hudson nói khoác mà không biết ngượng.
Nghe vào thì chưa thấy có bất kỳ tật xấu gì, chẳng qua khi áp dụng cụ thể thì sẽ rất khó nói.
Không nói đến vấn đề chi phí tính như thế nào, chỉ riêng việc bỏ sức lao động và kỹ thuật thôi cũng là một cái hố to rồi.
Đúng là trong tay Hudson có một đám sức lao động, nhưng trong tay Belersden không có. Là một con Đại Địa Chi Hùng, thân phận Ma thú đã quyết định rằng nó không có cách nào chiêu binh mãi mã trong thế giới loài người.
“Ngươi đang muốn ta làm khổ lực sao?”
Trong khi nói chuyện, Belersden không ngừng lung lay đầu gấu. Ngẫu nhiên khai hoang một lần thì còn được, nhưng làm công việc này mấy chục năm như một ngày nhào thì quả thực là đang muốn cái mạng gấu của nó.
“Ngươi nghĩ gì thế, Belersden. Chẳng lẽ ngươi cảm thấy một con gấu như ngươi có thể làm được lượng công việc của hơn hai vạn tên nô lệ sao?”
“Mọi chuyện đều có kỹ năng.”
“Ngươi chỉ cần phóng thích một đạo ma pháp để phụ trợ mọi người thi công vào thời khắc mấu chốt là được.”
“Ta nhớ là có một con gấu đã từng nói là Thuật cố hóa của nó có thể bao trùm phạm vi một dặm, lại còn có thể kéo dài chừng nửa tháng, mấy lời này không phải chỉ để chém gió thôi, phải không?”
Hudson tránh nặng tìm nhẹ nói.
Nếu như chỉ có một đội thi công, như vậy nửa tháng chỉ cần thi triển một đạo ma pháp để cố hóa nước bùn ở hai bên mương máng, thời gian còn lại liền bỏ mặc cho các nô lệ mở đào là được. Nhưng mà khi có nhiều đội thi công thì sẽ có nhiều chỗ cần đến gấu. Huống chi khai phát trong vùng đầm lầy còn cần phải xử lý đủ loại sinh vật kỳ quái, chuyện này cũng cần gấu xuất lực.
Nhưng công việc này thì tạm thời không bàn đến. Chỉ cần Belersden gật đầu, tài sản của nó sẽ lại biến thành tiền đầu tư.
Rút vốn là chuyện không thể nào, Hudson sẽ lấy tốc độ nhanh nhất để hô biến tài chính trong trương mục thành tư liệu sản xuất.
Hoặc là tiếp nhận đầu tư thất bại mất hết toàn bộ số tiền, hoặc là liền dấn thân vào sự nghiệp khai hoang. Cho dù nó có chọn thế nào thì Hudson cũng sẽ không bị thiệt.
Những thứ này đều sẽ được ghi rõ ràng vào trong hợp đồng. Không cho gấu có cơ hội chơi xấu.
Thấy gấu con đồng ý, Hudson bổ sung: “Suy nghĩ cho thật kỹ đi, nhất định phải thận trọng với những hạng mục đầu tư lớn như thế này.”
“Mặc dù cơ hội khó được, bỏ lỡ lần này, có lẽ ngươi sẽ rất khó gặp được cơ hội thứ hai trong đời gấu. Nhưng kỳ ngộ luôn luôn đồng hành với nguy hiểm, trên đời này không có vụ làm ăn nào chỉ có lời mà không có lỗ.”
“Khai phát đầm lầy cũng tràn đầy nguy hiểm. Lỡ như gặp phải tình huống đột phát, hay là con gấu nào đó chỉ biết chém gió thì cũng có thể làm cho hạng mục này bị mất cả chì lẫn chài.”
Nếu như không chịu được phong hiểm thì coi như ta không nói gì. Dù sao đây cũng là tiền mồ hôi nước mắt mà ngươi kiếm được, lỡ đâu bởi vì bản thân quá lười mà bị lỗ sạch, lúc đó lại đổ hết trách nhiệm lên đầu ta.”
Cảnh báo rủi ro!
Tăng thêm một vị cổ đông, công cuộc khai hoang vốn đã đình trệ nay lại tiếp tục được khởi động. Khẩu phần lương thực bị cắt giảm cũng đã khôi phục lại tiêu chuẩn bình thường.
Vụ thu đã được cày xong, chỉ cần nhịn đến đầu xuân năm sau liền sẽ có lương thực mới nhập kho, lúc đó cũng xem như vượt qua cửa ải thiếu lương lần này của tỉnh Đông Nam.
Mấy nhà vui vẻ mấy nhà sầu.
Nam tước Kayo xui xẻo kia chính là người bi thảm nhất, bây giờ y vẫn còn đang nằm trên giường bệnh để kiểm điểm bản thân.
Mới từ trong tháp ngà bước ra liền bị xã hội vừa đánh vừa đập, làm cho y đang vô cùng hoài nghi bản thân mình.
Cuộc sống của đám quý tộc phương bắc cũng chẳng dễ chịu gì. Đúng là thiên tai đã qua, nhưng mà trên thị trường vẫn có rất ít người bán lương thực.
Đám quý tộc bản địa thì bày tiệc ăn mừng vượt qua nạn châu chấu, còn bọn hắn lại đang lo lắng chờ đợi viện trợ từ vương quốc.
Đáng tiếc là người phụ trách thi hành mệnh lệnh này lại là Bá tước Pierce, ngươi xem bọn hắn là cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt.
Mặc dù trong tỉnh thường xuyên tổ chức những buổi hội nghị liên quan tới việc cứu viện cho những quý tộc lãnh chúa đang gặp khó khăn, nhưng lại không bao giờ có kết quả.
Mỗi lần đi khiếu nại thì đều nhận được câu trả lời là đang họp thảo luận. Nhưng lúc nào mới có kết quả thì vậy phải xem tiết tháo của các quan lại.